Thơ Lưu Trữ (Dòng Thơ Tiêu Biểu)

Dòng Thơ: Mạc Phương Đình

August 25, 2021
Bỗng Nghe Thu Về
sáng vội vã, bàn chân không kịp
nhìn thời gian qua cửa thật nhanh
em về bên ấy trăng vừa muộn
anh bỗng nghe thu nhạt chút tình
từng chiếc lá, theo nhau đùa gió
trời bỗng nghiêng tóc xám lạnh lùng
người đi phía trước về vô định
em có nghe thu hát dửng dưng ?
trưa về chậm, đợi chiều hấp hối
từng hạt thương hạt nhớ tan rồi
cơn mưa rụng trắng màu trang điểm
người vội nghe thu lặng lẽ trôi
ta về tìm em, trong hương thu
em đi khập khiểng với sương mù
bỗng nghe ai hát đau từng nhịp
xưa hẹn rồi quên bước lãng du
Mạc phương đình
————————————–
Nhánh Buồn
Chiều chưa xuống đủ giấu hoàng hôn
nắng cũng trôi theo rớt giữa buồn
góc phố đằng xa đèn đã mở
ta về lòng bỗng thấy bâng khuâng
mười năm lưu lạc vào sương gió
nhìn lại ngày xưa thoáng ngại ngần
đường vắng chừng phai mờ dấu vết
đếm từng viên gạch nỗi phân vân
hàng cây so đũa còn nguyên đó
lối ấy từng qua biết mấy lần
một thuớ ngây thơ vàng áo lụa
chuỗi dài kỷ niệm vẫn tung tăng
quay nhìn sách vở in ngày tháng
thầm hỏi còn ai nhớ đến chăng
đời vẫn hồn nhiên từ thuở ấy
buông trôi con nước một xa gần
ta về tìm lại người năm cũ
chỉ thấy hàng cây với bóng trăng .
Mạc Phương Đình
————————————–
Chiều Và Thu
chiều rập rình đẩy ta vào nắng
nắng êm ru từng khúc tình buồn
ta nghe lại khua lòng từng nhịp
đã tắt rồi điệu nhạc mùa xuân
lối nào qua mùa thu chín đỏ
bao nhiêu năm mòn gót thời gian
nắng mang gió về theo hạt bụi
em đi xa, đường rụng hoa tàn
đêm lặng lẽ mang theo âm vọng
em đi xa bóng cũ chập chờn
lạnh hơi gió sông dài nào biết
lá rụng vàng từng mảnh cô đơn
em đi xa, đường xa vạn dặm
ngẩng nhìn lên khoé mắt mùa thu
chiều tiễn biệt nắng vàng sợi tóc
ta về xa lòng những sương mù
chiều ngập ngừng chờ nghe lá úa
ta ngập ngừng đêm rớt vô cùng
chiều và thu chừng em lay lắt
người tiễn người mây nước rưng rưng
Mạc Phương Đình
Chiều Và Thu
chiều rập rình đẩy ta vào nắng
nắng êm ru từng khúc tình buồn
ta nghe lại khua lòng từng nhịp
đã tắt rồi điệu nhạc mùa xuân
lối nào qua mùa thu chín đỏ
bao nhiêu năm mòn gót thời gian
nắng mang gió về theo hạt bụi
em đi xa, đường rụng hoa tàn
đêm lặng lẽ mang theo âm vọng
em đi xa bóng cũ chập chờn
lạnh hơi gió sông dài nào biết
lá rụng vàng từng mảnh cô đơn
em đi xa, đường xa vạn dặm
ngẩng nhìn lên khoé mắt mùa thu
chiều tiễn biệt nắng vàng sợi tóc
ta về xa lòng những sương mù
chiều ngập ngừng chờ nghe lá úa
ta ngập ngừng đêm rớt vô cùng
chiều và thu chừng em lay lắt
người tiễn người mây nước rưng rưng
mạc phương đình

Leave a Reply