Cô giáo trẻ… nay tóc pha sương trắng Tết đến rồi! Sao hồi ức mênh mông! Trời Ca-Li hoa khoe hương sắc thắm Viễn khách ơi, hãy mừng đón xuân nồng…
Nắng chói chang, nền trời xanh biêng biếc Mây nõn nà bay từng cụm lang thang Đôi cánh mỏng vỗ đều, chim mãi miết Qua bàu sen, cụm điên điển hoa vàng
Nước quặn xoáy cá quẫy đuôi ăn móng Rau muống xanh, bông tím rực bờ ao Gió thổi nhẹ, cành tre già khua động Thằng bù nhìn giữ ruộng lắc lư chao
Đâu đây thơm mùi đống ung rạ mới Chập chờn theo làn khói tỏa mơn man Ôi thôn dã mở vòng tay đón đợi Người về đây yêu nếp sống dịu dàng
Thế mới biết vì sao chị lẫn tránh Nơi ồn ào tấp nập chốn thành đô Những giả tạo trong đèn màu lấp lánh Tiếng động cơ theo nhịp sống xô bồ
Muốn thăm chị phải dùng xe, xuồng máy… Nắng trải dài ruộng Đồng Tháp mênh mông Đây gò nổng, rặng trâm bầu, nông trại… Vẫn thơm tho hương cỏ nội hoa đồng
Chị rạng rỡ giữa khung trời bát ngát Căn nhà xinh có vườn chuối, quít, cam… Tờ mờ sáng hương cau bay ngào ngạt Kèn tò te, đò đưa khách chợ Vàm
Phụ huynh lễ, Tết… đến thăm cô giáo Khi tặng khoai, bắp, củ, trái, dưa leo… Xâu cá sặc, mớ tôm, lon ốc gạo… Lòng dân quê chân thật xóm thôn nghèo
Đã bao năm không chuyển đi nơi khác Lúc ra trường chị chọn dạy nơi đây Yêu vườn ruộng, thương người dân đạm bạc Nghèo bạc tiền nhưng tình nghĩa đong đầy
Có một hôm đoàn quân qua thôn xóm Chàng đi rồi, để lại mối tơ vương… Cô giáo trẻ mộng mơ nhìn hoa bướm Má hồng tươi, lòng mở lối thiên đường
Nay Miên, mai Lào, Kon-Tum, Đồng Tháp… Giúp bạn, chặn thù… khắp nẻo, sơn khê… Đoàn quân anh ạt ào như bão táp… Nỗi mừng vui… tin thắng trận đưa về
Chị đài trang bên anh chồng lính chiến Trời thương tình cho hai kẻ nên duyên Ai mơ cao sang vá trời lấp biển… Chị bên chồng con… an phận vợ hiền
Tin đau đớn… khiến bao người sờ sửng! Hắt hiu buồn… nhưng chẳng tiếng thở than Miểng pháo kích làm gãy lìa chân cứng Cô giáo ngoan hiền lâm cảnh nguy nan!
Trước phong ba chị không hề lùi bước Chồng cải tạo đày rừng, núi… xa xôi Mấy đứa nhỏ giặc luôn đối xử ngược… Con của “Ngụy Quân”! Thiệt Cộng quá tồi!
Chị dạy trẻ: “Phải lấy làm hãnh diện Vì cha con là Chánh Trị tù nhân… Qua xứ người, phải làm gì thực tiễn… Theo gương cha dù có phải hiến thân…”
Cuộc đời hưng phế theo dòng cuốn xoáy! Mà thời gian thì cứ trôi mãi trôi… Dân tộc Việt mong chờ xuân đổi mới… Viễn xứ vui xuân… cô giáo ngậm ngùi!