Nhắc chừng thiên hạ ngủ hằng dai, Nuối tiếc thời gian tớ réo hoài. Tíc-tắc, ngày kêu hăm bốn tiếng, Leng-keng, đêm đổ một tràng giây. Chê người vai rộng hay ưa xỉn! Trách kẻ lưng dài chỉ biết say! Bớ hỡi! thất phu cùng sĩ tử, Dậy ngay tay bắt, chấn Đông Đoài.
San Jose -June 25/2010
———
(BÀI HỌA 1)
Hỡi người mơ ngủ mãi nằm dai, Việc nước ngày đêm chẳng đoái hoài. Có biết năm châu thay mỗi phút? Nào hay bốn bể đổi từng giây? Vì sao trai tráng còn mê ngủ? Không lẻ già nua vẫn thích say? Thức dậy họp nhau cùng tác nước! Đồng khô cỏ cháy khắp Đông Đoài.
Trường Giang.-Jun 30/2010
———
(BÀI HỌA 2)
Kêu chi kêu mãi cứ kêu dai, Rượu đến người mê chớ gọi hoài. Tửu lậu lai rai đà điểm tiếng, Trà dư rỉ rả đã từng giâỵ Hồng thiên bóp méo còn chi tỉnh, Hậu thổ vo tròn thế mới say. Đánh động lương tâm bừng trở dậy, Càn khôn rỏ nét hợp Đông Đoài.
Khai Trinh-July 01/2010
———
(BÀI HỌA 3) : ĐỒNG HỒ BÁO THỨC
Sức tiến thời giờ quả dẻo dai Đồng hồ tíc tắc leng keng hoài Tiếng chuông lảnh lót từng hồi tiếng Kim chạy dập dình mỗi khắc giây Chẳng thể những ai không tỉnh thức Vậy mà lắm kẻ ngủ mê say Thế gian chìm đắm trong ngu muội Để ách tai ương ngập xã Đoài