Ô hô ! Lệ lòng khấp tiễn một ngôi sao khuất,
Trời rượi buồn nên mây xám phủ giăng.
Khiến cỏ cây hoa lá cũng héo vàng,
Đàn oanh yến sầu ai nên biếng hót.
Nghe bằng hữu nhắc lời thơ thánh thót,
Của Việt Hà, Nam Phương Sóc khi xưa. (1)
Đàn Ngang Cung, vung bút thép chẳng chừa(1)
Phường giặc đỏ hứng roi hằn rên rỉ.
Là thi khách, văn nhân cùng kẻ sĩ,
Khi hay tin vì Sao Bích vừa băng(2)
Mắt lệ trào bởi thương tiếc kim bằng,
Hà Chưởng Môn trong lòng bao mặc khách.
Với bằng hữu nhún nhường không kiểu cách,
Lòng bao dung, khiêm tốn đức độ này.
Tìm đâu ra một khí phách thứ hai,
Trong thời buổi vàng thau thường lẫn lộn.
Nay Hà Chưởng, như Cha già từ tốn,
Đã nằm yên, một giấc ngủ triền miên.
Trên bồng cảnh ông đang dạo khắp miền ?
Có hay chăng bằng hữu cùng chắt, chít ?
Đang khóc than tiếc thương người mới khuất,
Tràng hoa tang, buồn bã sắc héo hon.
Cây nến trắng, tuôn sầu giọt lệ tròn,
Hà Quân hỡi ! nghe chăng cháu con khóc ?
Ở trên đó cảm thấy mình đơn độc !
Có cùng Trích Tiên, Đỗ Phủ, Xướng Họa chăng ?
Hay đôi khi ngâm vịnh với kim bằng,
Xin hãy nhớ quê hương còn quằn quại.
Đất, biển, rừng, đã mất, dân lo ngại:
Đường tương lai non nước bị diệt vong.
Giang san tan nát bởi giặc cờ hồng,
Kíp cứu muôn người trong cơn biển động.
Hãy phù trợ toàn dân đang diệt Cộng,
Trên đà quật khởi sớm được thành công.
Xin hãy thương con cháu giống Lạc Hồng,
Dụng hồn thiêng nương theo phù hộ chúng.
Nay vãn bối có mấy lời tế phúng,
Nén nhang lòng, chước tửu để kính dâng.
Vài câu Thơ Sầu tiễn biệt hiền nhân,
Khấn dập đầu tiễn hương linh người quá vãng.
San Jose, 12 tháng 10 DL ĐôngThiênTriết khấp bái.
(1) – Bút hiệu của Hà Chưởng Môn (2) – Sao Bích: chủ về văn chương, thi phú. Hà Thượng Nhân (1920 – 11 tháng 10 năm 2011) là bút hiệu của nhà thơ Phạm Xuân Ninh và nguyên danh Hoàng Sĩ Trinh