Thơ tặng Cụ Đốc Nhơn
QUÊ MẸ
Chiều nắng rớt trên sông
Vui đùa theo con sóng
Quê tôi đây đang vào mùa gió lộng
Hàng tre buồn cong quằn ngọn nhớ thương
Bao năm qua vai áo rũ mòn sương
Từ dạo bước lên đường thân viễn khách
Bỏ bến ra đi con đò đời đã tách
Chưa lần về cập lại bến sông xưa
Có những đêm dài
Ngồi ngắm ánh sao thưa
Buồn man mác
Lệ như vừa rơi trên khoé
Ngâm khe khẽ
Những dòng thơ đất Mẹ
Nghe như hồn tan nhẹ giữa trời sương
Hồn quê ơi sao lòng vẫn vấn vương
Từng khóm trúc từng con đường tuổi trẻ
Ai xa quê không nhớ về đất Mẹ
Nhớ bờ tre
Thương tiếng Mẹ ru hời
Nghe sao lòng cứ mãi chơi vơi
Theo điệu hát à ơi chiều nắng ấm
Quê tôi đó
Mây chiều xanh thăm thẳm
Con sông buồn trải rộng nước reo cười
Cuộn theo dòng tim tím lục bình trôi
Con gió nhẹ lả lơi đùa cánh lá
Quê tôi ơi sao lòng nhung nhớ quá
Kiếp tha hương xứ lạ mấy thu rồi
Giữa tình người ngày càng trắng hơn vôi
Nghe thương nhớ một trời xưa quê Mẹ
Đỗ Trường Giang
(Người Xứ Thủ)