Gió về lay động cánh hoa vương,
Tô thắm vườn xuân, điểm mặt đường.
Khẽ gọi cung tơ tìm cảnh mộng,
Khéo đùa men rượu kiếm mùi hương.
Chiều dâng, chiếc én về duyên hải,
Đêm lắng, ngàn lau khép chiến trường.
Nhẹ lái thuyền mơ qua bến nhạc,
Đón chùm sao rụng tỏa trong sương.
Đón chùm sao rụng tỏa trong sương,
Thức tỉnh tâm tư, giữa mộng trường.
Bớt ngọn đèn khuya, trăng giãi bóng,
Mở rèm trúc lạnh, gió đưa hương.
Khơi nguồn thi hứng bên song liễu,
Dệt khúc ca ngâm trước thảo đường.
Say tỉnh, bâng khuâng, lòng rộn rã,
Tình quê, ý nhạc, mảnh hồn vương.
Trót đã yêu say đắm nữ vương, Nẻo vào cấm địa quẩn quanh đường. Du dương điệp khúc tơ chùng phím, Réo rắt cung đàn gấm trải hương. Thân cưỡi ngựa hồng xông chiến địa, Tay vung kiếm bạc giẵm sa trường. Đơn thân độc mã vào sào huyệt, Dục phá thành sầu chẳng ngại sương.
Dục phá men sầu chẳng ngại sương. Lên ngàn xuống vực những đêm trường. Điểm quân xuất trận san thành quách, Xạ tiễn tung quyền cứu dáng hương. Dũng tợ Kinh Kha từng thích khách, Oai như Hạng Vũ lúc thăng đường. Cũng đều ngưỡng vọng Ta hào hiệp, Cũng muốn chính mình cứu nữ vương.