-
Hộ Hoa Sứ Giả
Hộ Hoa Sứ Giả Đêm trăng sáng hồn anh bỗng thức giấc, Dõi bóng em từng bước trong đêm dài. Đường vắng tênh nên chẳng thấy bóng ai, Anh lo ngại kẻ gian cướp Em mất ! Liền bám chặt không rời em nửa tấc, Phút giây này gió thổi tốc mùi hương. Nghe hoa thơm ngào ngạt khắp nẻo đường, Anh ngây ngất như người say chợt tỉnh. Hồn đang ngủ hay hồn đang say xỉn ? Nhìn trong ly nhô nhấp bóng hình Em. Anh nốc cạn, chếnh choáng ngả bên thềm Say nồng rượu hay say men tình mật ? Trong lúc ấy chàng gió như thù…