-
Về Đây Quê Tôi
VỀ ĐÂY QUÊ TÔI SÓC TRĂNG – Sáng Tác : ĐTT Đường về quê tôi Sóc Trăng trải qua những ngày mưa nắng đồng lúa mỏi cánh chim bằng cây trái ngọt trĩu nặng quanh năm thuyền trôi vào kinh Ngã Bảy thì Hậu Giang đã khuất bóng giang hà ố…ruộng đồng bát ngát bao la cò bay mỏi cánh la đà ghe bầu ghe chuối thương gia ngược xuôi tấp nập đã nhiều đời qua nơi quê tôi nối dòng sông Ngả Bảy, sông nước ngọt nơi này chảy qua, dân nơi đây có nhiều người gốc Hoa, về Mỹ xuyên mới thấy người Khờme, qua Sóc Trăng tôi…
-
Nhớ Hương
NHỚ HƯƠNG(Ngâm tao đàn) Trông dường nhân ảnh người yêu,ngẩn ngơ sóng mắt đó, duyên đưa lối vào.Lâng lâng tìm đến nguồn đào,hồn ta say đắm, lạc vào đào hoa cung. (Điệp khúc) Chuyện tình năm xưa, của tôi với nàng,tưởng chừng như quên lãng,dáng hoa ngày nao, tôi nàng thuở mới yêu nhau… Rồi, nàng vì chữ hiếu, vu quy,mẹ cha hoan hỉ, dạ nàng thì héo hon,Má hồng tô điểm phấn son,trông dung nhan đó nỗi buồn châu rơi. Kiệu hoa xác pháo đỏ trời,tái tê có kẻ hận đời ngóng trông,Tim tôi tan chảy máu hồng,xốn xang gan ruột tơ lòng nhói đau. Nhớ đêm tao ngộ…
-
Chân Quê
CHÂN QUÊ Trên cánh đồng quê, ngát mùa hương lúa chín, hình ảnh chân quê là đây… chiếc áo bà ba là đây… dâng đầy niềm tin sức sống. màu áo thân thương hoài mong, như ngọn sóng triều Biển Đông… Hò là hò lơ… vụ mùa thu hoạch mới xong, đêm dưới trăng thanh, đầy lúa chất đống, bà con hát ca vui sum vầy, rước gió đông. hò lơ hó lơ, ớ… câu hò ai đó bên sông? phải duyên chồng vợ, ớ… ngàn năm em cũng chờ. Hò lơ hó lơ… có những chiều nghiêng, ngoài hiên lúa thóc vàng sân, mát tay bà nguyệt duyên se…
-
GIÁC NGỘ TÂM KINH
Nội dung bài “Giác Ngộ Tâm Kinh”, lược kể lại mối tình của một thiếu nữ, nàng đã trải qua cuộc tình duyên đầy nước mắt, do người yêu đã từng thề non hẹn biển với nàng, nhưng khốn thay, lòng dạ chàng đã đổi thay đã phụ rẫy và để lại cho nàng bao nhiêu sầu lụy khổ đau khôn xiết và do chính nàng thố lộ bằng những lời trần tình rất chân thật được gửi gấm trong bài thơ hôm nay. GIÁC NGỘ TÂM KINH Hỏi người từ độ bỏ đi?có còn nhớ đến lời nguyền,Bước chân người còn in dấu,Mưa tuôn nỗi buồn ai thấu,mình ta…