Đêm trăng sáng hồn anh bỗng thức giấc,
Dõi bóng em từng bước trong đêm dài.
Đường vắng tênh nên chẳng thấy bóng ai,
Anh lo ngại kẻ gian cướp Em mất !
Liền bám chặt không rời em nửa tấc,
Phút giây này gió thổi tốc mùi hương.
Nghe hoa thơm ngào ngạt khắp con đường,
Anh ngây ngất như người say chợt tỉnh.
Hồn đang ngủ hay hồn đang say xỉn ?
Nhìn trong ly nhô nhấp bóng hình Em.
Anh nốc cạn, chếnh choáng cánh tay mềm,
Say nồng rượu hay say men tình mật ?
Trong lúc ấy chàng gió như thù vặt,
Tạo cuồng phong rần rộ kéo ngàn mây.
Che vầng nguyệt khiến bóng tối đặc dày,
Nghe văng vẳng chừng như ai cưỡi ngựa.
Hồn quýnh quáng, hồn liền nhen nhóm lửa,
Lửa cháy lan, rực sáng cả không gian.
Hồn lơ lửng tìm em giáp xóm làng,
Nhưng lạ nhỉ ! bóng hình Em chẳng thấy.
Anh tìm gió hỏi nguyên do chuyện ấy,
Gió bảo rằng; Gió mượn Em đêm nay.
Trong cơn tức anh tuốt thanh kiếm dài,
Trận đại chiến xảy ra như vũ bão.
Gió đâu biết anh là võ sĩ đạo,
Từng “Hộ Hoa Sứ Giả” khắp Đông Đoài.
Chưa nếm bại dưới bất cứ tay ai,
Anh chiến thắng, anh dìu em trở lại.
Giây phút chót em không còn sợ hãi,
Nụ hôn nồng lên môi má, cổ vai.
Nghe hơi thở thơm tho suốt canh dài,
Hồn nhập xác, hương da còn phảng phất.
TRÚC LÂM HÀN SĨ
Tháp Bè, USA 2/6/04
Xuân Về Bên Rừng Trúc
Nàng Xuân đến lả lơi trêu vạn vật,
Đón Xuân sang cánh én liệng quanh đường.
Cội Mai vàng điểm xuyết nét đài chương,
Tô phong thái hồn say, thơ cuồng túy.
Đây bức tranh của trời xuân thế kỷ,
Sắc và thơ tô thắm nét thiên hương.
Ai có nghe xin chớ vội vấn vương,
Vui háo hức tim lòng hương hoa cúc.
Nàng Xuân ơi ! hãy về đây rưới phúc,
Cho hồng trần nhuận sắc tiếng hoan ca.
Cho mưa thuần, gió thuận khắp sơn hà,
Để nhân loại bước qua luồng tận thế.
Và tuổi trẻ mầm non của thế hệ,
Không ngại ngùng dẫu lâm trận cuồng phong.
Trong đấu tranh gian khổ chẳng siêu lòng,
Quyết đẩy lùi bọn chiến tranh khủng bố.
Để góp sức vào con tàu rầm rộ,
Vượt không gian lên đến tận thiên đường.
Vào cung Hằng, lên vầng Nhật song phương,
Không bị thần thiên lôi ra cản trở.
Và tuổi hạc tháng ngày thôi than thở,
Hết ôm sầu vì mộng ước dở dang.
Hết lo âu vì thiếu bóng bạn vàng.
Bởi quê hương mặt trời đang rạng sáng
Các bác hỡi ! chớ rằng Ta mù quáng
Cứ ngâm nga thơ thẩn ngắm thu phong.
Dựng gác thơ bên khóm trúc, cỏ bồng,
Và vui thú rượu thơ trong vườn cúc.
Rõ Ta dại, Ta về bên rừng trúc,
Nhìn trăng lên xa lánh cảnh phồn hoa.
Thế thời thời thế, rốt cuộc chẳng qua,
Là chiếc bóng mọi người đang rượt bắt.
Trúc Lâm Hàn Sĩ
Tháp Bè, USA ngày 1 tháng 1-2006
Nhân Sinh Quan như bóng câu qua cửa,
Mà người đời mải miết níu rượt theo.
Bóng phù vân lấp loáng chỉ bọt bèo,
Mùi phú quý ru hồn vào giấc điệp.
Trong bến mê mọi người say ngủ thiếp,
Bụi hồng trần ai quét sạch được ru ?
Mà lặn hụp dìm nhau giữa khơi mù,
Hầu chiếm đoạt Khối Hư trong vũ trụ !
Mấy ai biết mình đang say cơn ngủ ?
Tỉnh hồn mê mà lo việc tu thân.
Tắm gội xong rửa sạch vết phong trần,
Quảy túi thơ cùng ta làm bậu bạn.
Bước vui thú ngao du khi buổi sáng,
Lấy Càn Khôn làm gối tựa về đêm.
Đùa Nhật Nguyệt trong tâm thức êm đềm,
Cho tinh tấn hồn thơ say khoái lạc.
Dưới trăng sáng vui mồm ta ca hát,
Ôm núi sông dồn ngập vào túi thơ.
Vác trên vai ta đi khắp giang hồ,
Mà thư giản tâm hồn quên cõi tạm.
Bên rừng trúc cơm rau mà thanh đạm,
Ngắm mai vàng chớm nở lúc xuân sang.
Yêu khóm cúc còn hơn cả bạc vàng,
Hồn thơ trải chập chờn trên ngọn cỏ.
Đêm thì thầm cùng nàng trăng lấp ló,
Vờn trêu ta lơi lả nét ngây thơ.
Trong chén ngọc ả Hằng như đợi chờ,
Kề môi nhấp dáng nàng, nhai ngấu nghiến.
Mặc thế gian thói đời thường lắm miệng,
Cười chê ta khờ khạo tợ thằng điên.
Tân Thế-Kỷ mà còn luận thánh hiền ?
Ai quyết chắc rằng : Tôi Điên, Anh Tỉnh ?
TRÚC LÂM HÀN SĨ
Tháp Bè, ngày 3 tháng 4 DL