Thơ Trữ Tình

Hương Xoan

          Nhân một hôm, gặp lại người bạn ở cùng quê đến thăm, rồi trong lúc trà dư tửu hậu, tán gẫu những chuyện xa xưa thời vàng son của tuổi trẻ với “mối tình đầu nhiều kỷ niệm khó quên”.
           Nghĩ cuộc đời người đúng là giấc phù du, mới thoáng đó mà đã trôi qua như bóng câu qua cửa và nay thì tóc đã điểm sương mà trong ký ức của mình, hình bóng cũ của “mối tình đầu” tuy nó đã xa xưa, nhưng khó mà phai mờ được.
           Nhờ động cơ nhắc nhớ chuyện tình cảm xa xưa đó mà sau khi người bạn ra về, hứng bút làm bài thơ dưới đây, xin gởi đến quý vi hữu nhàn lãm.
Hương Xoan
Ngây ngất hương xoan buổi hẹn thề,
Đan tay ta dắt bước qua đê.
Em cười dí dởm khi vừa đến,
Anh hát vu vơ lúc trở về.
Gợi nhớ bờ môi hình bóng cũ,
Ấp yêu suối tóc mối tình quê.
Cất trong ký ức bao năm tháng,
Thoáng giấc phù du đã cận kề.
 *****
Thoáng giấc phù du, dệt mộng thường,
Cung đàn lỗi nhịp khúc yêu đương.
Ven đường phượng vĩ, tơ lòng vấn,
Dưới ánh trăng ngà, sóng mắt vương.
Hạ nóng tình nồng, khơi nỗi nhớ,
Đông sầu nghĩa nặng, giữ niềm thương.
Mượn vò Cúc tửu tìm men ấm,
Hơi hướm thơm ngào thuở cố hương!
 

Leave a Reply