Chửa cạn chén Quỳnh thấy đắng môi, Ngẫm về cố quốc nghẹn từng hồi. Từ khi đạo lý không còn nữa, Là lúc quê hương đã mất rồi. Đau xót nhân quần đời xuống ngựa, Tiếc thương xã tắc ngợm lên ngôi. Dạ nào vui sướng chung mâm rượu, Chén chị chén anh với lũ tồi.