Đêm trăng sáng hồn anh bỗng thức giấc,
Dõi bóng em từng bước trong đêm dài.
Đường vắng tênh nên chẳng thấy bóng ai,
Anh lo ngại kẻ gian cướp Em mất !
Liền bám chặt không rời em nửa tấc,
Phút giây này gió thổi tốc mùi hương.
Nghe hoa thơm ngào ngạt khắp nẻo đường,
Anh ngây ngất như người say chợt tỉnh.
Hồn đang ngủ hay hồn đang say xỉn ?
Nhìn trong ly nhô nhấp bóng hình Em.
Anh nốc cạn, chếnh choáng ngả bên thềm
Say nồng rượu hay say men tình mật ?
Trong lúc ấy chàng gió như thù vặt,
Tạo cuồng phong rần rộ kéo ngàn mây.
Che vầng nguyệt khiến bóng tối đặc dày,
Nghe văng vẳng chừng như ai cưỡi ngựa.
Hồn quýnh quáng, hồn liền nhen nhóm lửa,
Lửa cháy lan, rực sáng cả không gian.
Hồn lơ lửng tìm em giáp xóm làng,
Nhưng lạ nhỉ ! bóng hình Em chẳng thấy.
Anh tìm gió hỏi nguyên do chuyện ấy,
Gió bảo rằng; Gió mượn Em đêm nay.
Trong cơn tức anh tuốt thanh kiếm dài,
Trận đại chiến xảy ra như vũ bão.
Gió đâu biết anh là võ sĩ đạo,
Từng “Hộ Hoa Sứ Giả” khắp Đông Đoài.
Chưa nếm bại dưới bất cứ tay ai,
Anh chiến thắng, anh dìu em trở lại.
Giây phút chót em không còn sợ hãi,
Nụ hôn nồng lên môi má, cổ vai.
Nghe hơi thở thơm tho suốt canh dài,
Hồn nhập xác, hương da còn phảng phất.
TRÚC LÂM HÀN SĨ
Tháp Bè, USA 2/6/2010