Vui Bút Xướng Họa

(VBXH) Bài Nhạc Sầu của Cù Huy Cận

(VBXH) Bài Nhạc Sầu của nhà thơ Cù Huy Cận

Bài Họa “Xin Ứng Quẻ” dưới đây, Họa theo Nguyên 37 Vận trong bài NHẠC SẦU của nhà thơ Cù Huy Cận (gồm có 37 câu). Bài họa này vào lúc nhà thơ Huy Cận vừa ra đi độ chừng 10 hôm, với hảo ý đưa tiễn vong linh người quá cố một đoạn đường và xin chia buồn cùng tang quyến, đồng thời khấn cầu hương linh nhà thơ ứng cho xin một quẻ.
Khấp bái:
Xin Ứng Quẻ:

Bác nằm ngủ một giấc “mê” đến thế !
Nên không hay dân chúng bỏ thiên đường.
Tuôn ra biển, xác thối trộn hơi sương,
Thây trôi nổi dưới cơn mưa tầm tã.

Nghe “Nhạc Sầu” làm đau lòng xác lá,
Cây cũng buồn vì chim chóc xa cành.
Bởi tiếng hót như đứt đoạn mỏng manh,
Do thấy triệu kẻ vượt biên chết thảm vậy.
Rồi trái đất bỗng dưng ngừng lực đẩy !
Vì đau thương thấy xác chết hôm nào.
Trời sậm buồn mây xám phủ non cao,
Mưa trút xuống khóc thương theo ngọn gió.

Thê nhi đó, sao bác đành lìa bỏ ?
Cõi thiên đường xã nghĩa, bác đã quen.
Nay khăn gói vĩnh biệt xa ba miền,
Đến xứ lạ cửu tuyền buồn gấp mấy.
Dưới chín suối nhìn trần gian nhún nhảy,
Khác khi xưa lúc bác mới lìa đời.
Kẻ đến tiễn người gần đất xa trời,
Không dám cười, ngại âm hồn bác tủi,

Lúc thắp hương chỉ dám gật đầu cúi,
Đủ vui lòng hồn bác dưới đáy mồ.
Cầm nắm đất trong tay cứ quăng vô,
Cho núm mộ cao lên nghênh gió áp.


Xác thân bác từ nay nằm thẳng tắp,
Vết xe tang xã nghĩa lúc qua ghềnh.
Đến cuối nẻo chắc không còn rộng mênh,
Xót xa dạ khi tiễn người ly biệt !

Và hồn ơi ! Bác có nghe thống thiết ?
Của triệu người đói rét chết cô đơn,
Họ tự vẩn, lúc hồn bác chập chờn.

Vì nhà cửa nát tan chiều nắng xế,

Bác nằm ngủ mà sao “mê” đến thế ?
Khúc “Nhạc Sầu” nghe ảo não tang thương,
Triệu oan hồn chết thảm đổ máu xương.
Thắp nén nhang khấn cầu bác ứng quẻ:
Hỏi: Sao triệu người bỏ nước ra đi nhiều đến thế ?
ĐôngThiênTriết/Feb/29/2005
—————————————–
(Bài Xướng)
Nhạc Sầu
Ai chết đó ? Nhạc sầu chi lắm thế!
Chiều mồ côi, đời rét mướt ngoài đường,
Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương.
Sương hay chính bụi bay tàn lả tả ?

Từng tiếng lệ: ấy mộng sầu úa lá,
Chim vui đâu ? Cây đã gãy vài cành .
Ôi chiều buồn, sao nắng quá mong manh!
Môi tái nhợt, nào cười mà héo vậy!
Ai chết đó, trục xoay vần bánh đẩy,
Xe tang đi về tận thế giới nào ?
Chiều Ðông tàn lạnh xuống tận trời cao,
Không lửa ấm, chắc hồn buồn lắm đó .

Thê lương vậy mà ai đành lìa bỏ,
Trần gian sao ? Ðây thành phố đang quen .
Nhưng chốc rồi nẻo vắng đã xa miền,
Ðường sá lạ, ôi lạnh lùng biết mấy ?
Và ngựa ơi, đi nhịp đằm, chớ nhảy,
Kẻo thân đau, chưa quên nệm giường đời,
Ai đi đưa, xin đưa tới tận nơi,
Chớ quay lại nửa đường mà làm tủi,
Người đã chết, một vài ba đầu cúi,
Dăm bảy lòng thương xót đến bên mồ,
Ðể cho hồn khi sắp xuống hư vô,
Còn được thấy trên mặt người ấm áp,
Hình dáng cuộc đời, từ đây xa tắp .
Xe tang đi, xin đường chớ gập ghềnh,
Không gian ơi, xin hẹp bớt mông mênh,
Ảo não quá, trời buồn chiều vĩnh biệt,

Và ngươi nữa, tiếng gió buồn tha thiết,
Xin lặng giùm cho nhẹ bớt cô đơn,
Hàng cờ đen, lá bóng quạ chập chờn,

Báo tin xấu, dẫn hồn người đã xế ….
Ai chết đó ? Nhạc buồn sao lắm thế !
Kèn đám ma, hay tiếng ấy đau thương,
Của cuộc đời, ai rút tự trong xương !
Tiếng nức nở, gửi gió đường quạnh quẽ,
Sầu chi lắm, trời ơi chiều tận thế !
Huy Cận

Leave a Reply

error: Content is protected !!