Xuân Bên Rừng Trúc
Nàng Xuân đến lả lơi trêu vạn vật,
Đón Xuân sang cánh én liệng quanh đường.
Cành Mai vàng điểm xuyết nét đài chương,
Tô phong thái hồn say, thơ cuồng túy.
Đây bức tranh của trời xuân thế kỷ,
Sắc và thơ tô thắm nét thiên hương.
Ai có nghe xin chớ vội vấn vương,
Khơi dĩ vãng con tim tình rạo rực.
Nàng Xuân ơi ! hãy về đây rưới phúc,
Cho hồng trần nhuận sắc bớt phong ba.
Cho mưa thuần, gió thuận khắp sơn hà,
Để nhân loại bước qua luồng tận thế.
Và tuổi trẻ mầm non của thế hệ,
Hết kinh hoàng vì những trận cuồng phong.
Hết lo âu cảnh động đất diệt vong,
Hết sợ hãi vì chiến tranh khủng bố.
Để góp sức vào con tàu rầm rộ,
Vượt không gian lên đến tận thiên đường.
Vào cung Hằng, lên vầng Nhật song phương,
Không bị thần thiên lôi ra cản trở.
Và tuổi hạc tháng ngày thôi than thở,
Hết ôm sầu vì nước mất nhà tan.
Hết lo âu vì gót giặc ngập tràn,
Bởi quê cha tháng năm còn quằn quại.
Các bác hỡi ! chớ rằng Hàn Sĩ dại !
Cứ ngâm nga thơ thẩn ngắm thu phong.
Dựng gác thơ bên khóm trúc, cỏ bồng,
Và vui thú rượu thơ trong vườn cúc.
Rõ Ta dại, Ta về bên rừng trúc,
Vì yêu trăng nên xa lánh phồn hoa.
Thế thời thời thế, rốt cuộc chẳng qua,
Là chiếc bóng mọi người đang rượt bắt.
Trúc Lâm Hàn Sĩ
Tháp Bè, USA ngày 1 tháng 1-2006