Tình Câm – Thơ: Đông Thiên Triết
Nàng là gái tú trâm anh,
Giúp Cha đan nứa, vẽ tranh sáng chiều.
Sắc tài đâu kém Thúy Kiều,
So dây điệp khúc, nâng niu phím đàn.
Chiều hôm thơ thẩn dạo ngang,
Vẳng nghe nhạc tấu nhịp nhàng cung tơ…
Dẫn hồn ta..say đắm bơ phờ,
Như chim nhạn lạc bên bờ, …ố… bên bờ tình tang,
Tình tang…tích tịch tình tang…
Chim sa cá lặn thẹn nhan sắc nàng…
Lúc xưa duyên kiếp lỡ làng,
Hôm nay gặp bậu, rộn ràng tim yêu.
Phải chăng Bà Nguyệt dắt dìu,
Duyên se chỉ thắm ấp yêu bến gần.
Bao lần rồi lại bao lần…
Thơ tình tôi viết, ngại ngần chẳng trao.
Thôi đành ôm giấc chiêm bao,
Còn hơn lỡ chuyến, thuyền chao giữa dòng.
Hôm qua nàng đã theo chồng,
Tìm tôi thắt lại, vắt không ra lời.
Bướm bay biền biệt xa vời,
Tơ hồng rối chỉ, mảnh đời quạnh hiu.
Không, lòng ta nào đã biết yêu,
Tim côi héo lạnh, máu trào lời ra,
Tình tang…tích tịch tình tang…
Tầm tay mà để… sáo sang sông rồi,
Người yêu ơi hỡi, có biết không?
Tình Câm ôm ấp nên không có lời.
Người yêu ơi hỡi, có biết không?
Tình Câm ôm ấp nên không có lời.
Nov- 2007 – Edited = Jan 18/24