Vui Bút Xướng Họa

(VBXH) Trằn Trọc

 BÀI XƯỚNG :
Đêm qua trằn trọc không an giấc,
Nghĩ vơ, nghĩ vẩn, nghĩ liên miên.
Sáng dậy gối chăn còn ứa lệ,
Đời người sao lắm nỗi ưu phiền
********
Vắt tay lên trán suốt đêm qua,
Càng nghĩ lòng càng thấy xót xa.
Sáu chục năm dư rời đất Tổ,
Ba trăm tháng lẻ biệt quê Cha.
Hương Sơn nghe tích thêm thương nước,
Quan Sứ nhìn tranh lại nhớ nhà.
Cha Mẹ về trời khôn vuốt mắt,
Nước nào rửa sạch hận lòng ta ??
8/2007
Lạc Thủy ĐQB.
———————————————————————–
BÀI HỌA 1
NỖI LÒNG
Ngàn thu Cha Mẹ đà yên giấc,
Cầu nguyện yên bình giấc thụy miên.
Chước tửu kính dâng hồn phụ mẫu,
Chứng minh lòng trẻ những ưu phiền.
*******
Song thân quy liễu những năm qua,
Khốn nỗi thân còn ở xứ xa.
Khóc hận, chẳng quỳ hầu xác Mẹ,
Nuốt sầu, chưa lạy tiễn hồn Cha.
Đảng còn đó, muôn người ly xứ,
Giặc vẫn kia, triệu kẻ mất nhà.
Thử hỏi mấy ai tròn đạo nghĩa ?
Chỉ đường báo hiếu giúp cho ta !
ĐôngThiênTriết. Aug 13/2007
———————————————————————–
BÀI HỌA 2
Nhớ quê khắc khoải không ngon giấc,
Mộng mị rơi vào cõi tịch miên.
Vừa tỉnh cơn mơ, mi đẵm lệ,
Tâm tư càng nén, dạ càng phiền.
* * *

Năm canh trằn trọc đã trôi qua,

Nhớ nước điêu tàn ở thật xa.
Trách lũ buôn dân quên nghĩa Mẹ,
Oán phường bán nước, bỏ công Cha.
Nam Quan địa giới không còn đất,
Bản Giốc thiên nhiên đã mất nhà.
Khí tiết những ai còn nhớ nước,
Vùng lên hợp lực giữ quê ta.
TRƯỜNG GIANG/15-08-2007
—————————————————————————
BÀI HỌA 3
Canh cánh đêm ngày chuyện đã qua,
Mịt mù hình bóng mảnh quê xa .
Sụt sùi nhỏ lệ thương con cháu,
Quằn quại ôm lòng xót mẹ cha.
Ba chục năm tròn, luôn nhớ nước,
Sáu mươi tuổi lẻ, chẳng quên nhà .
Bao giờ lũ Cộng không còn nữa,
Cố quận vui mừng đón bước ta.
TV Lương
——————————————————————–
BÀI HỌA 4
Năm tàn tháng lụn đã trôi qua,
Càng ngẫm, càng thêm hận nỗi xa :
Ba chục thu rồi, rời đất Mẹ,
Bấy nhiêu Xuân ấy, bỏ quê Cha.
Nghĩ mình bất tướng, đau lòng nước,
Xét phận vô tài, xót dạ nhà.
Bôn tẩu, mưu cầu mong dấy nghiệp,
Ới hồn sông núi, thứ cho ta !
HOÀNG NGỌC VĂN
———————————————————————-
BÀI HỌA 5
Nương tựa xứ người năm tháng qua,
Hương tàn khói lạnh mả mồ xa.
Ruột tằm đoài đoạn rời quê Mẹ,
Mắt lệ ngậm ngùi bỏ đất Cha .
Bóng xế mỏi mòn về với Tổ,
Chiều tà khắc khoải sống bên Nhà .
Đường đời vạn nẻo thân lưu lạc,
Thương nhơ’ ngàn đời non nước ta.
Nguyễn Thành Tài
—————————————————————–
BÀI HỌA 6 HỒI TƯỞNG
Cuốn phim dĩ vãng đã từng qua,
Hồi tưởng việc gần đến chuyện xa.
Chữ hiếu khôn tròn ,luôn tiếc Mẹ,
Mối thù khó báo, mãi thương Cha.
Mày râu thêm thẹn khi nhìn Nước,
Trụ cột còn đau lúc vắng nhà.
Dâu bể thăng trầm ôi não ruột,
Cảnh này ai có thấu cùng ta ?
08162007 TỪ PHONG
——————————————————————-
BÀI HỌA 7 Xin Hiểu Cho Lòng
Mới vừa thiếp tí đã mơ qua,
Nhớ cảnh thân thương nay cách xa.
Nam đó không người chăm mả mẹ,
Bắc kia thiếu kẻ sửa mồ cha.
Con thời đã vắng than không cách…
Cháu cũng đâu quen bảo lạ nhà (*)
Ba chục năm hơn đành bất hiếu,
Xin trời chứng giám hiểu cho ta !
Từ Thanh Hà,19-8-07
(Ghi theo ngày làm xong và đưa lên lần dầu )
(*) có mấy cháu về thăm, nhưng chỉ, tới Hà Nội
chứ không muốn ghé quê của bố mẹ chúng.
——————————————————————
BÀI HỌA 8
NIỀM ĐAU KHẮC CỐT
Mơ màng chợt tỉnh không tròn giấc,
Khẩn nguyện song thân chốn tịch miên.
Hộ giúp mau qua sầu viễn xứ;
Để đời vui lại, thoát ưu phiền.
***

Bao nhiêu đau xót tháng ngày qua,
Là bởi xa Quê…mãi vắng xa!
Phận gái không tròn đưa tiễn Me,

Thân trai chẳng được chịu tang Cha.
Niềm đau khắc cốt vì ly xứ,

Nỗi nhớ ghi tâm bởi mất nhà.
Ai đã tạo nên sầu đất nước;
Và gieo thù hận, giữa dân ta !?
Joseph Duy-Tâm/26-08-2007

Leave a Reply