Chính Trường Nước Mỹ Hôm Nay
Những năm tháng dài trôi qua, thường thì tôi “thủ khẩu như bình” theo lời dạy của thánh nhân, vì không muốn mích lòng với bất cứ ai, thuộc phe phái nào, cho êm chuyện.
Đôi khi đọc những bài bình luận, viết lách trên U-tube, hay trên các diễn đàn, xem xong, lúc nào tôi cũng giữ im lặng, “thủ khẩu như bình” mặc dầu biết là phe A nói đúng, B nói sai hay ngược lại, xong tự mình lắc đầu và tự cười thầm trong bụng, vì đúng hay sai, can chi mình phải lên tiếng phản bác, hay góp ý “xây dựng” chi cho mệt sức, vì chẳng có ai chịu nghe ý kiến “xây dựng” của mình đâu, không khéo, sau đó sanh ra cãi vã, vì không ai chịu thua ai, rồi đi đến chỗ rạn nứt giữa tình bạn hữu, mất vui, bởi những chuyện tằm phào, vô bổ.
Tôi con nhớ lại vào năm 2009, Thượng nghị sĩ Barack Obama từ Illinois, được đề cử làm ứng cử viên đại diện cho đảng Dân Chủ. Còn Thượng nghị sĩ John McCain từ Arizona, cũng được đề cử làm ứng cử viên đại diện cho đảng Cộng Hòa, ra tranh chức tổng thống Hoa Kỳ.
Sau đó thì Obama giành đủ số phiếu đại cử tri đoàn là 365, để đánh bại đối thủ của mình là ông John McCain và Obama đã được đắc cử tổng thống và được nhậm chức vào ngày 20 tháng 1 năm 2009, trở thành vị tổng thống da mầu thứ 44 của Hoa Kỳ.
Trong thời gian này, thì cộng đồng Việt tỵ nạn, đại đa số đều tỏ thái độ vui mừng, bàn tán xôn xao, nói chung, chủ ý của mỗi người đều giống y nhau, đều nói rằng mình là dân nghèo, mình phải bầu cho đảng DC, vì đảng DC là đảng của người nghèo, bênh vực cho người nghèo và tranh đấu “quyền lợi” cho người nghèo, còn đảng CH là đảng của nhà giàu, đảng này làm lợi cho người giàu, giảm thuế cho người giàu, lại chủ trương chiến tranh, là đảng diều hâu cực hữu, bảo thủ, thích gây chiến với các nước trên thế giới, mang đến hiểm họa chiến tranh, chết chóc khôn lường.
Tôi có quen ông bạn H.O, sang mỹ, ông lãnh tiền già, ngoài ra, ông có nghề phụ là cắt tóc, ông cắt tóc trong “ga ra” để kiếm thêm một ít tiền tươi mà tiêu dùng. Tôi thường ghé nhờ ông cắt tóc vì ông cắt tóc kiểu VN, đó là ông dùng tông đơ và “dao cạo”, cạo mặt, tai, ót, và lấy ráy tai, đấy là điểm tôi thích.
Đến hôm Obama đắc cử, ngay ngày hôm đó, tôi đến nhờ ông cắt tóc, cắt xong phần tóc, đến phần cạo, ông cầm tông đơ và “cây dao cạo”, vừa cạo, vừa phiếm bàn với tôi về chuyện giữa đảng DC và đảng CH, lúc đó, nhắc đến John McCain, thì ông như tức tối, hậm hực điều gì, khi nghe nhắc đến đảng CH, mà trong lúc ấy, ông đang cầm cây dao cạo và đang cạo đến vành tai tôi, khiến tôi lo sợ điếng cả người, vì nhở bất thần ông tức, ghét John McCain ở điểm nào, rồi ông quên, ông ngỡ John McCain là tôi, rồi “cây dao cạo” quơ ngang qua tai tôi, thì chắc có nước đi đời nhà ma. Ôi! một phen hú hồn.
Đến bây giờ, mấy tuần lễ trước, tôi cũng đến cắt tóc, thì trái lại, thấy ông quay giáp một vòng 360 độ, bởi nghe ông “chưởi” thậm tệ Obama và Hillary Clinton luôn cả Bill Clinton, chưởi hết luôn cả đảng DC là đảng “con lừa” và hết lời tán dương đảng CH, ca tụng Donald Trump là “thần tượng”, và đánh giá cao gia phả Trump, nào là cao sang, quyền thế, có học thức, là người “yêu nước Mỹ” hết cỡ thợ mộc: “make America Great again”, và vợ con đều có ngoại hình đẹp đẽ, quý phái, thật là tuyệt vời và nhất là Trump là người hùng, dũng cảm, là “thiên thần”của nước Mỹ, bởi Trump chủ trương đánh “phủ đầu” Trung Cộng, mà từ xưa nay chưa có vị tổng thống Mỹ nào dám làm.
Lúc này, ông thao thao bất tuyệt, hát màn Donald Trump, còn tôi thì chỉ có nước nín thin, ngoan ngoản ngồi làm khán giả nghe ông “diễn thuyết”, không dám góp ý hỏi ông điều gì, vì nhở ông không đồng tình điểm nào đó, rồi trong tay đang cầm dao cạo, quét ngang tai tôi thì có nước chết chắc.
Nhắc lại, lúc Obama mới đắc cử tổng thống, đa số báo chí, bình luận gia, mà ông bạn tôi thường hay gọi TẾU là “bình loạn gia” tung lên những bài quan điểm, xã luận, thật đáng đồng tiền, bát gạo, cùng với đại đa số cộng đồng tỵ nạn CSVN, đều vui mừng, hớn hở và hết lời ca tụng Obama là một nhân tài trẻ tuổi, nhất là nhiều bài quan điểm, xã luận của mấy ông nhà báo hết lời tán dương chính sách Mỹ, với chủ đề là nước MỸ không kỳ thị sắc tộc, điển hình Obama là người da mầu, vị tổng thống đầu tiên được dân Mỹ “sáng suốt” bầu làm Tổng Thống.
Rồi đến bây giờ thì cũng chính các “bình loạn gia” đó, mà năm xưa họ đã từng hết lời ca tụng đảng DC, ca tụng Obama. Nhưng nay thì cũng các “bình loạn gia” này, họ đã cóp nhặt những nguồn tin, thật có, giả có, rồi tung đầy lên các trang mạng, chủ yếu là hùa nhau, đánh phủ đầu đảng đối lập. Ôi! Thật là một kịch bản kiểu “ăn có”, “bề hội đồng”, ỷ mạnh lấn áp yếu, y như canh bạc xì phé, “lấy thịt đè người”, thật là buồn cười trên chính trường nước Mỹ hôm hay. (*)
ĐTT
(*) Lưu ý, tôi không thuộc phe DC hay CH nào hết.