-
TẾT CUỐI QUÊ NHÀ
Thằng Khỉ Gió mới ra trường, đi làm chưa được một năm thì miền Nam đổi chủ. Xã hội bị đổi thay từ gốc rễ. Hắn cứ tà tà, xem cuộc đời như một trò chơi không đẹp. Đã chơi thì cứ chơi cho hết mình. Người ta gọi hắn là thằng Khỉ Gió, vì khi cười, hắn banh hết hai vành môi, để phô hai hàng răng trắng nhởn, và hai bờ nướu hồng hào, như miệng khỉ. Đã thế, hắn lại hay làm trò khỉ cho thiên hạ cười chơi. Hắn không ngán ông trời, thì hắn có sợ chi cái trò “vô sản chuyên chính” của mấy…
-
Lính Miền Nam
Nhân Ngày Quân Lực 19/6/ Mời đọc Truyện Ngắn “Lính Miền Nam” cùa nhà văn Tưởng Năng Tiến Bạn tôi, phần lớn, đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù mà còn chia chung rất nhiều… cố tật! Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâ Lính Miền Nam Tưởng Năng Tiến Bạn tôi, phần lớn, đều là lính ráo. Chúng tôi không…
-
MỘT PHIM TÌNH CẢM
MỜI THƯỞNG LÃM TRUYỆN NGẮN “MỘT PHIM TÌNH CẢM CÓ LỜI THUYẾT MINH” CỦA NHÀ VĂN: NGUYỄN THIẾU NHẪN Tôi đến “se” phòng với người đàn ông đã ba tháng, tôi chỉ gặp mặt anh ta có ba lần vào những ngày đầu tháng để đưa tiền trả tiền mướn nhà. Ngoài ra trong những ngày khác tôi không bao giờ gặp anh ta. Có thể vì giờ giấc làm việc của chúng tôi khác nhau. Mà hình như cũng không phải là như vậy mà vì anh ta làm việc quá nhiều. Hình như anh ta làm đến hai “dốp” thì phải. Thế nên sáng Chủ Nhật hôm nay,…
-
THỦ-THỈ VỚI BỐ
Nhân FATHER’S DAY, mời cùng đọc Truyện Ngắn “Thủ Thỉ Với Bố” của nhà văn: Hoa-Hoàng-Lan Hôm nay là ngày giỗ đầu của Bố. Mới đó mà Bố đã xa con một năm tròn rồi. Mười hai tháng dài. Ba trăm sáu mươi ngày con không có Bố. Con không còn được gọi hai tiếng “Bố ơi!”. Con đã không bao giờ còn được thấy bóng dáng thân yêu của Bố vào ra trong tổ ấm nữa. Nhưng Bố ơi, trong tâm-khảm con, hình ảnh của Bố mãi mãi sống còn. Bố ơi! Hằng đêm con đã nhìn Bố qua di-ảnh trên bàn thờ, qua làn khói nhang uốn tỏa…
-
NHỨC NHỐI CON TIM
NHỨC NHỐI CON TIM Tràm Cà Mau Đâu phải tại yêu nhiều tim đau nặng, Trái tim nầy riêng tặng một người thôi. Nhiều người tưởng rằng, đau tim là bệnh của ai khác, chứ không phải họ. Lầm to, ai cũng có thể chết bất thần vì đau tim, mà không có một triệu chứng nào báo trước cả. Đau tim, một trong những bệnh giết chết nhiều người nhất tại nước Mỹ. Nhờ khoa học tiến bộ, biết đích danh chết vì bệnh tim. Chứ bên Việt Nam mình thì cứ gọi là “trúng gió”, trúng gió mà chết, nhiều lắm. Bị trúng gió, thì cạo gió, và xoa bóp huyệt đạo lung tung, cũng cứu được rất…
-
TRÀM CÀ MAU BÔI BÁC
TRÀM CÀ MAU BÔI BÁC SÁU RUỘNG TRÀM CÀ MAU (Người cộng sản chân chính là người phải biết nghi ngờ tất cả mọi thứ, dù là sự thực hiển nhiên, và phải biết tuyệt đối tin tưởng không điều kiện vào Đảng, dù là điều chưa bao giờ nghe, thấy và biết.) Hai thân thương, Ba đi Mỹ thăm-thú theo lời mời của vợ chồng con Tư. Theo như Ba biết, thì chồng con Tư bảo rằng, Ba đã có sạn trong đầu rồi, không thể thay đổi và theo kịp trào lưu văn minh tiến hóa của loài người được, phải cho Ba đi một chuyến để mở…
-
Bạn Cũ Năm Mươi Năm
Tác giả: Tràm Cà MauThể loại: truyện ngắn Dạo đó, tôi vừa mới trổ mã, bể tiếng, tay chân tự nhiên dài ngoằng ra, áo quần thành ngắn củn cởn. Tôi vụng về, ngơ ngác, làm cái gì cũng hư hỏng, má tôi cứ la rầy mãi. La rầy để quở trách mà cũng chan chứa tình yêu thương. Tôi ăn cái gì cũng ngon, đặt lưng xuống đâu cũng ngủ được say sưa. Thời nầy, đệ nhị thế chiến vừa chấm dứt, nước Pháp đem quân trở lại Việt Nam để tái lập nền đô hộ cũ. Toàn dân đứng lên kháng chiến, cầm tầm vông vạt nhọn đánh…
-
Ngộ Đạo Đất Trời
Thể Loại: Truyện Ngắn Tác Giả: Tràm Cà Mau Ông Tư bị ung thư và biết chắc không thể sống lâu hơn sáu tháng. Ông bình tỉnh chờ cái chết, và vui vẻ sống những ngày ngắn ngủi còn lại, mà không bi ai, không sợ hãi. Ông muốn sau khi chết, gia đình làm đám tang theo ý riêng của ông. Bà vợ nghe dặn dò cách thức làm đám tang kỳ dị, thì nói giọng buồn, với đôi mắt cầu khẩn: – Em nghe nói ngày xưa ở Huế, người đàn bà đầu tiên đi xe đạp, bị cả thành phố phỉ nhổ, xem như là Me Tây, như kẽ phá hoại phong hóa nơi đất thần kinh. Cho đến khi chiếc xe gắn…