Thất Ngôn Bát Cú

Hồn Quê!

Quê hương là chùm khế ngọt,
Nếu ai không nhở, chẳng lớn nên người
Hồn Quê
Chạnh về quê Ngoại dẫu xa rời,
Nghe ngọn gió mùa mắt lệ rơi.
Luyến cảnh thanh bình vầng nhật tỏ,
Tiếc thời niên thiếu ánh trăng ngời.
Hồi chuông lăng miếu tuôn sầu não,
Tiếng sáo mục đồng dạo thảnh thơi.
Hình ảnh Mẹ tôi, chiều ráng đỏ,
Dù băng bốn biển nhớ muôn đời.
ĐôngThiênTriết

Leave a Reply