Một gánh kiền khôn quẩy xuống ngàn, Hỏi rằng “chi đó”, gửi rằng “than”. Ít nhiều miễn được đồng tiền tốt, Hơn thiệt nài bao gốc củi tàn. Ở với lửa hương cho vẹn kiếp, Thử xem đá sắt có bền gan. Nghĩ mình lem luốc toan nghề khác, Nhưng sợ trời kia lắm kẻ hàn.
Thơ: Trần Khánh Dư (1240 – 1340)
Nguồn: hình internet
Bài Họa Bán Than:
Kiền khôn gồng gánh quẩy lên ngàn, Bạn hỏi “gì trong đó” giống than ? Nếu bán, chừng bao đồng bạc lẻ ? Dẫu mua, bằng một khúc gỗ tàn. Nguyền cùng hương lửa bền trời đất, Nguyện với vàng thau trọn thép gan. Ngẫm thấy áo quần lem luốc, định: Đổi nghề, nhưng ngại chúng dân hàn.