Cách biệt hai phương xa ngút ngàn, Xuân về gợi kỷ niệm miên man. Quê mình nóng bức dù mưa nhẹ, Đất khách lạnh căm dẫu nắng chang. Luyến nhớ dày theo bao tháng đến, Lụy buồn thêm đậm mỗi năm sang. Tuyết rơi đã phủ trắng đầu quạ, Mà vẫn hoài hương, mơ Sắc Vàng.
Bài họa 2: NGỌN LỬA VÀNG
Chưa đánh đã ra “Lệnh Tản Hàng” Thế là vô dụng lưỡi Tương-Can Ba Quân quyết tử đành buông giáp Nhiều Tướng quyên sinh chẳng chịu hàng Đất nước phút giây đổi chủ lạ, Dân Nam thoáng chốc thành con hoang Bao năm chờ đợi ngày quang phục Vẫn nhóm trong Thơ ngọn lửa vàng