Nuối tiếc…
Giờ xa lắm mối tình thơ vĩnh cửu
Ta bây giờ hai nỗi nhớ chơi vơi
Mãi nuối tiếc mộng xưa không thành tựu
Để đôi bờ sóng vỗ nhịp khôn nguôi
Như Ly
Ngày Tháng Hư Không
Nhích vô nhường một chỗ nằm
Mời trăng hãy ghé vào thăm chốn này
Đêm nay vào mộng ta say
Cho quên kẻ đó người đây đợi chờ
Muà thu lãng mạn trong thơ
Từng câu lục bát vương tơ nhả tình
Anh tan nhoà với bình minh
Bỏ em ngày tháng một mình hư không
Nghiêng vai ngồi giữa hoàng hôn
Mong người trở lại ấm nồng gối chăn
Yêu nhau dẫu chỉ một lần
Tạ tình em mãi riêng mang bóng hình
Nắng đuà trên lá lung linh
Không anh sánh bước lặng thinh em về
Mưa qua ngõ vắng lê thê
Chợt th̀èm chi lạ được kề môi ai
Như Ly
(X) Biển Tương Tư
Em vẫn đứng trên con dốc đợi
Dẫu biết anh chẳng tới nữa đâu
Nắng phai trên áo luạ nhầu
Hai tà khép lại niềm đau không lời
Dã tràng vẫn đùa chơi với cát
Chẳng được gì, tâm rất vô tư
Cả đời đứng giữa hoang vu
Mỗi khi cát gọi, vẫn ừ thế thôi
Anh giờ đã quên rồi tiếng hát
Dành ru em, đêm ngát mong chờ
Buồn nào bẻ gẫy câu thơ
Chữ nhòa, ý lụy, thẫn thờ băn khoăn
Anh biền biệt, nên trăng buồn tẻ
Lối mòn xưa lặng lẽ rêu phong
Bây giờ cách một đại dương
Sóng tình xa bến biển tương tư sầu!
Lời Mẹ Ru
Đêm trở giấc nghe lời ru của Mẹ
Tiếng à ơi đã im đậm trong hồn
Không gian chợt lâng lâng cao nhè nhẹ
Những ngón gầy mẹ lồng vuốt tóc con
Căn nhà nhỏ mình con nơ i xứ lạ
Ngôn ngữ người và đời sống khó quen
Vá víu Mẹ, tình Mẹ trùm phủ cả
Và quê hương, chữ S mãi y nguyên
Làm sao biết, lần ấy là lần cuối
Bước chân đi là cách biệt ngàn trùng
Mẹ nhắm mắt, hung tin nào đưa tới
Lệ con trào che kín cả không trung
Mẹ khuất núi mang gì về bên ấỷ
Dưới mộ phần xác rữa mục hư không
Con ở lại một đời ôm thống hối
Hiếu chưa đền, còn vương nợ lưu vong
NhưLy. 07-07-04