Đãi quân thông dạ lãnh phong hàn, Nhân kiển nguyệt bà chính tại mang. Sở vị tuyến thằng ninh khả toái, Tịnh như duyên mệnh tất kinh tàn. Hựu quy lễ phẩm tân lang thiểu, Hoặc trách kim tiền nữ tế khan, Y cựu mộng trung thường luyến kiến, Tương phù nhàn cuống quá giang bàn.
Gió lạnh tàn đêm, anh vẫn chờ! Nhưng vì Nguyệt lão bận quay tơ. Cho nên sợi chỉ còn rời rạc, Bởi thế duyên ta phải hững hờ. Chớ trách cau trầu không đủ lễ, Hay hờn chú rể chẳng ngang cơ. Thôi đành hẹn gặp trong đêm mộng, Dìu bước nhau đi tận bến bờ.