Quan ngoại đêm thu giữa Ngụy, Tần, Hai bờ nhật nguyệt chẳng chia phân. Trăng trôi dưới đáy gợn dòng nước, Nắng lướt quanh hồ lóe ánh ngân. Phía nọ phù dung rơi trước cổng, Bên này cánh nhạn ruổi ngoài sân. Chung con sông chảy, vòm trời thẳm, Sao lại giết nhau vạn chuỗi lần!
Bài thơ trên đây mượn bối cảnh của 2 nước Ngụy, Tần để nói lên cảnh chiến tranh tàn khốc của một thời binh biến, như hiện đại cũng có một số quốc gia có cùng chung biên giới, có cùng dòng sông trôi chảy hiền hòa và có cùng một ánh trăng thanh soi mát lành và cũng có cùng vầng nhật chiếu soi chung, nhưng sao lại chia cách ra 2 biên thùy làm thống khổ muôn người dân vô tội bởi chiến tranh. Sao không cùng cộng hưởng cảnh thái bình cho nhân loại hết đau thương, sầu khổ?