Thơ Lục Bát

Đón Xuân Tuổi Trời

Đón Xuân Tuổi Trời

Xuân này nâng chén rượu mời,
Mừng tròn Song Thất tuổi trời ban cho.
Ngẫm mình như một con đò.
Sóng to gió lớn nỗi lo quan hoài,
Một mình nâng chén rượu cay,
Nhìn trời hiu quạnh nhìn mây tủi lòng.
Rưng rưng lệ đẫm lưng tròng
Ngẫm về cố quốc tơ lòng quẩn quây.
Quê hương cách biệt đường bay,
Sương mù núi thẳm sông dài nhiêu khê,
Biết ngày nao, trở bước về,
Đá mềm chân cứng chẳng nề hiểm nan.
Dám đâu gặp khó bỏ đàng,
Chỉ mong trọn tấm lòng vàng hướng quê.
Chiều lam khói phủ sơn khê,
Mục đồng sáo thổi trên đê gợi sầu.
Những đêm thức trắng canh thâu,
Nhớ con đò nhỏ dưới cầu lướt qua.
Bóng cô em gái cạnh nhà,
Hôm qua nàng đã đội hoa theo chồng.
Gợi nhiều kỷ niệm thương mong,
Tiếng chuông chùa vẳng, vọng vang cõi lòng.
Tình quê bao quát thinh không,
Biết cùng ai tỏ dòng sông quê mình.
Ước mơ những sớm bình minh,
Với tay vớt cánh lục bình tươi xinh.
Những mong cơ thể khương ninh,
Được nhìn lá rụng ấm tình quê hương.
Mưa đêm rào rạt khói sương,
Nằm nghe sóng vỗ tình thương vào bờ.
Lá rơi về cội vương tơ,
Đầy vườn thơ rượu ngẩn ngơ tình đời.
Có ai tỉnh giấc cuộc chơi?
Tỉnh rồi mới biết đời là hư không.
San Jose – Jan-3-2024

Leave a Reply

error: Content is protected !!