(Cảm ứng rồi sáng tác khi đọc, nghe tin trên Mạng về sự tu tập của Sư Minh Tuệ)
Giác Ngộ Chân Tu
Có duyên với Phật mới ham tu, Vứt bỏ sân si, chẳng bạn thù. Chân cứng sá gì luồng gió độc, Đá mềm nào ngại áng mây mù. Bền tâm tải Đạo, Niết Bàn đáo, Vững chí tọa Thiền, Phật Cảnh du. Ngưỡng vọng ghi vài câu trọng kính, Đầu Đà khổ hạnh tiếng mưa thu.
Diễn Đạt Ý Thơ:
1/-Nghĩ đến việc Tu thì phải có Duyên với Đức Phật, 2/-Người tu tập phải vứt bỏ hết mọi Sân Si thù hận và nhìn chúng sinh chẳng có ai là bạn, ai là thù, vì tất cả đều bình đẳng, như cách ly chồng vợ, cha con, quyến thuộc. 3/-Người tu có bước chân cứng thì sá gì những luồng gió độc hại. 4/-Có tảng đá tuy mềm so với những bước chân kiên cường, vì thế có ngần ngại gì bởi những áng mây mù che khuất hướng ta đi. 5/-Bền tâm trên đường tu tập đạo pháp thì niết bàn sẽ đến. 6/-Nhờ vững chí tọa Thiền thì cảnh giới Phật sẽ không còn xa. 7/-Tôi cúi đầu vì ngưỡng mộ bậc chân tu pháp danh Minh Tuệ. 8/-Vì Ngài tập tu theo pháp Đầu Đà Khổ Hạnh của Đức Phật Thích Ca, đó là pháp môn Quán Âm, nó như cảnh mưa đêm của mùa thu, nghe chừng những chiếc lá vàng khô rơi lả tả hòa quyện với tiếng mưa rơi êm ả, rì rào trong đêm, tuy khí trời có hơi se lạnh, nhưng rồi nó sẽ là tiếng nhạc ru êm giấc nồng của chúng ta trong đêm mưa thu thì còn gì hạnh phúc nào hơn.