Biếm Thi,  Thơ Song 7 Lục 8

Bẽ Bàng!

BẼ BÀNG
Thương tặng B&N
{Buổi trưa hôm ấy cả nhà tôi ngồi xem trực tiếp truyền hình. Tôi đã thấy cờ vàng rồi nhưng lặng câm với hy vọng vợ con không thấy. Nhưng đứa con gái lớn quay qua nhìn tôi dò dẫm, e ngại, rồi nói “Cờ của Bố kìa bố”. Tôi trả lời con trong bẽ bàng “Bố thấy rồi”. B}

Trưa hôm ấy cả nhà chăm chú

Nhìn loạn quân hùng hổ ngang tàng
Tấn công Quốc Hội Liên Bang…
Bỗng ai mang lá Cờ Vàng phất cao
Lòng chợt thấy nhói đau, hụt hẫng
Nhưng lặng câm như chẳng thấy Cờ
Mong con, mong vợ ngó lơ
Không trông thấy được lá Cờ đi qua
Con gái lớn nhìn cha, e ngại
Giọng rụt rè nhưng lại rạch ròi:
“Kìa cờ của bố, bố ơi!”
Bẽ bàng: “Ừ, bố thấy rồi!”
Nhục, đau…
Bấy nhiêu năm bảo nhau tôn kính
Lá Cờ Vàng, cờ chính nghĩa đây
Biết bao thành quả dựng xây
Kết đoàn quanh lá Cờ này, mà thôi
Nay con trẻ thấy rồi, sẽ nhớ
Biết làm sao dạy nó yêu Cờ
Lòng mình luống những ngẩn ngơ
Thương thân rồi lại thương Cờ, Cờ ơi!
Ngày 12 tháng 1 năm 2021
Vũ Linh Huy
========
Lũ cầm chuông mũi tẹt gian tà,
Leo lên đến đỉnh Tòa Nhà Liên Bang
Cờ Vàng đâu để bọn gian
Mang ra đổi chác bạc vàng bán mua.
Mụ nội mẹ chúng mày

Leave a Reply