Thơ Lưu Trữ (Dòng Thơ Tiêu Biểu)

Dòng Thơ: Ngô Minh Hằng

Thơ Xuân
Mẹ ơi, Xuân đến, Xuân đang đến
Con vẫn bôn ba, vẫn xứ người
Vẫn bút con làm gươm chiến đấu
Vẫn thầm hẹn mẹ một ngày vui
Hai vai vẫn nặng hờn sông núi
Vì nợ non sông chửa trả đền
Nên chẳng xuân nào vui trọn vẹn
Xuân nào thương nhớ cũng vô biên!
Mẹ ơi, những gốc đào năm cũ
Hoa nở nhiều không? Nở đẹp không?
Đàn én có còn nghiêng cánh đậu
Hay hoa tàn héo, én sang sông?!
Bàn thờ mẹ có bày hương khói?
Cặp bánh chưng xanh, chậu quất vàng…
Túi mẹ có còn phong giấy đỏ
Mừng con thêm tuổi lúc xuân sang?
Hay là tất cả đều hư mục
Trong lớp sơn tô, lớp vỏ màu
Khẩu hiệu chói loà, che ý thức
Đủ hình, đủ kiểu mị lừa nhau?
Bao năm viễn xứ, đêm trừ tịch
Con khóc cùng thơ “Hổ Nhớ Rừng”
Mẹ cúng Giao Thừa, giờ phút ấy
Thần giao cách cảm có rưng rưng…?
Từ con mấy chục năm dấn bước
Thương mẹ chờ mong đã mỏi mòn
Những kẻ ra đi vì hận nước
Biết còn bao nhỉ tấm lòng son?
Mẹ ơi, đừng trách bày gian hiểm
Mê cái hư danh bán rẻ hồn
Ôm bả tiền tài, quăng đạo nghĩa
Học đòi phản bội cả quê hương!
Cũng may, còn những lòng son sắt
Tổ quốc muôn đời ở trái tim
Mẹ có nghe không hồn nước gọi
Và người sẽ tỉnh giấc oan khiên!
Một ngày mẹ ạ, không xa nữa
Cờ sẽ vàng bay khắp núi sông
Con mẹ sẽ về bên cạnh mẹ
Mùa Xuân vì thế, đẹp vô cùng!
Ngô Minh Hằng

Leave a Reply