Thu của ngày xưa nay lại về
Lòng tôi ôm ấp mối tình quê
Lần đi cách trở ngàn lưu luyến
Nhớ quá em tôi suối tóc thề
Giữ mãi trong tim một bóng người
Bây giờ tình ấy đã xa tôi
Chia tay tiếc nhớ chiều Thu ấy
Đã mấy Thu sang vắng tiếng cười
Giờ thấy Thu về dạ ngẩn ngơ
Lá rơi từng chiếc rụng bên hồ
Thu đem hơi lạnh, trời mây xám
Người ấy nơi đâu có đợi chờ
Tôi sợ chiều Thu đứng một mình
Mây buồn ảm đạm phủ vây quanh
Thu hoài gợi nhớ người năm cũ
Nhớ quá đi thôi một bóng hình…
Thu đến buồn thêm với tháng ngày
Niềm đau tâm sự cuối chia tay
Còn đâu kỷ niệm ngày xưa ấy
Giờ vắng xa em mắt lệ đầy
Lâu quá xa rồi tuổi mộng mơ
Tình Thu như đã nhạt phai mờ
Vần thơ chưa gửi đành dang dở
Mực tím còn ghi tuổi học trò
Thơ viết để rồi biết gửi ai ?
Vần thơ lưu luyến đã bao ngày
Biết người còn nhớ hay quên lãng
Đừng hỏi sao tôi tiếng thở dài ?
Thu đến trong tôi mãi ngỡ ngàng
Tình vui chợt đến để rồi tan ?
Bóng em khuất nẻo còn đâu nữa
Thêm một mùa Thu thiếu vắng nàng
Đất khách bây giờ đã lại Thu
Lá vàng pha nắng đọng sương mù
Vòng tay ôm ấp hoài thương nhớ
Nước mắt buồn thêm tiếng giã từ
Nguyễn Vạn Thắng