Thơ Lưu Trữ (Dòng Thơ Tiêu Biểu)

Dòng Thơ: Nguyễn Vạn Thắng

KỶ NIỆM VÀO THU (1)
Thu của ngày xưa nay lại về
Lòng tôi ôm ấp mối tình quê
Lần đi cách trở ngàn lưu luyến
Nhớ quá em tôi suối tóc thề
Giữ mãi trong tim một bóng người
Bây giờ tình ấy đã xa tôi
Chia tay tiếc nhớ chiều Thu ấy
Đã mấy Thu sang vắng tiếng cười
Giờ thấy Thu về dạ ngẩn ngơ
Lá rơi từng chiếc rụng bên hồ
Thu đem hơi lạnh, trời mây xám
Người ấy nơi đâu có đợi chờ
Tôi sợ chiều Thu đứng một mình
Mây buồn ảm đạm phủ vây quanh
Thu hoài gợi nhớ người năm cũ
Nhớ quá đi thôi một bóng hình…
Thu đến buồn thêm với tháng ngày
Niềm đau tâm sự cuối chia tay
Còn đâu kỷ niệm ngày xưa ấy
Giờ vắng xa em mắt lệ đầy
Lâu quá xa rồi tuổi mộng mơ
Tình Thu như đã nhạt phai mờ
Vần thơ chưa gửi đành dang dở
Mực tím còn ghi tuổi học trò
Thơ viết để rồi biết gửi ai ?
Vần thơ lưu luyến đã bao ngày
Biết người còn nhớ hay quên lãng
Đừng hỏi sao tôi tiếng thở dài ?
Thu đến trong tôi mãi ngỡ ngàng
Tình vui chợt đến để rồi tan ?
Bóng em khuất nẻo còn đâu nữa
Thêm một mùa Thu thiếu vắng nàng
Đất khách bây giờ đã lại Thu
Lá vàng pha nắng đọng sương mù
Vòng tay ôm ấp hoài thương nhớ
Nước mắt buồn thêm tiếng giã từ
Nguyễn Vạn Thắng
KỶ NIỆM VÀO THU (2)
Trời Denver, gió Thu về chớm lạnh
Hàng lá xanh trong nắng đổi thay màu
Lưới nhện giăng còn vương vấn bên nhau
Thương nhớ quá mùa Thu nào thuở trước
Mái trường xưa hôm nào ta sánh bước
Em đưa tay đón vội lá vàng rơi
Nét reo vui nhìn anh nở nụ cười
Rồi mắc cở quay đi chân bước vội
Chiều Thu ấy tim lòng như réo gọi
Nắng Thu về chiếu rọi con đường quen
Ngồi bên nhau, lời êm ái ngọt mềm
Tà áo trắng đi về vui trong gió
Giờ vắng em, Thu lại về trước ngõ
Chạnh nỗi lòng nhớ lại chuỗi ngày xưa
Lá vàng rơi chạnh vắng tiếng vui đùa
Cơn gió thoảng mưa gợi buồn vương vấn
Thời gian qua vẫn hoài chưa vơi cạn
Để tim lòng lãng mạn trong phút giây
Tình qua mau còn đâu những chuỗi ngày
Mong còn nhớ …mưa rơi chiều Thu ấy
Nguyễn Vạn Thắng
Xa Rồi Mùa Hạ
Cô Bé ơi! Sao quên rồi mùa Hạ
Để Thu về giá lạnh phủ đầy sương
Hàng cây khô trụi lá đứng bên đường
Con dốc nhỏ bơ vơ tìm chút nắng
Tại Bé đó! Để lòng buồn hiu quạnh
Mưa chợt về lắng đọng giọt suy tư
Có phải Thu mang gió thoảng vi vu
Thương giọt nắng bơ vơ còn sót lại
Cô Bé ơi! Còn đâu thời ngây dại
Mái trường xưa chung lối nhỏ ta về
Tiếng ve sầu nức nở báo mùa thi
Mùa Hạ đến hôm nào nay xa vắng
Tại Bé đi ! Cho tình thơ vơi cạn
Thu chợt về nắng đã vội chia tay
Không cùng vui chiếu rọi suốt đêm ngày
Để Thu khóc giọt sầu theo tháng đợi
Cô Bé ơi! Cho anh lời tạ tội
Đừng dỗi hờn cho lá úa vàng rơi
Bé đi rồi phố vắng chỉ mình tôi
Thương nhớ quá … nụ hôn nào Bé nhỉ ???
Nguyễn Vạn Thắng

Leave a Reply