Tiêu đề bài Xướng “Thương Cảm” dưới đây là thơ của bác Ngô Đình Chương, bài thơ này bác đã làm cách đây đã 12 năm về trước. Tôi còn nhớ là vào một hôm đó, bác Chương đi thăm Cụ HTN trong bệnh viện, khi trở về, Bác làm bài thơ này, gửi lên trên DĐ, Sau đó, tôi Phụng Họa bài thơ dưới đây, ngoài bài Họa của tôi, hình như có một số thi huynh, thi hữu khác cùng góp bút vui họa, nhưng vì đã khá lâu, nên tôi không tìm thấy các bài Họa kia. Nay nhân dịp Tiễn Biệt bác Chương, tôi xin post lên 2 bài X.H này, coi như đây là một kỷ niệm khó quên, một nhà thơ ưu ái, đầy thiện cảm, một vì sao sáng trong làng thơ hải ngoại mà riêng tôi cũng như các bạn thơ khác cũng đều trân quý bác.
Trân Trọng ĐTT
(Bài Xướng) Thương Cảm
Khuôn mặt hài hòa, nét ấy đâu? Chỉ còn trắng bệt nỗi thương đau Nằm giường ngồi ghế người dìu xuống Uống nước ăn cơm trẻ đút vào Nhìn bạn viếng thăm, ừ có biết Thấy con săn sóc, ủa vì sao Túi thơ đành đoạn đầy tâm khảm Nước mắt lưng tròng với bóng câu.
Ngô Đình Chương
================
(Bài họa): Thương Cảm Để kính cầu nguyện cho Cụ Hà Chưởng Môn sớm ngày bình phục qua cơn bạo bệnh.
Ai người tránh khỏi bệnh già đâu? Sinh Diệt tuần hoàn bể khổ đau. Cái trục địa cầu năng đẩy tới, Bánh xe tạo hóa khéo lăn vào. Đôi dòng chữ thắm nhờ trăng gió, Mấy vận thơ sầu gởi ánh sao. Mang đến “Hà Huynh” lời chúc phúc, (*) Bút xuân hoa vẫn trổ thần câu.
Đông Thiên Triết /July 16-2010 (*) Lúc sinh thời, cụ Hà thường bảo tôi: cứ gọi Cụ là Huynh được rồi, cứ xem nhau như “Huynh đệ chi binh”, mặc dù tuổi tác Cụ đáng bậc cha chú của tôi.