(Bài Xướng)
VỊNH BỨC DƯ ĐỒ RÁCH
Nọ bức dư đồ thử đứng coi,
Sông sông núi núi khéo bia cười.
Biết bao lúc mới công vờn vẽ,
Sao đến bây giờ rách tả tơi ?
Ấy trước ông cha mua để lại,
Mà sau con cháu lấy làm chơi.
Thôi thôi có trách chi đàn trẻ,
Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi.
Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu (1889-1939)
Thơ Cẩn Hoạ 1
BÊN BỜ VỰC THẲM
Giở tấm bản đồ Đại Việt coi,
Hình cong chữ S… mấy ai cười.
Quê hương gấm vóc xưa liền lạc,
Đất nước điêu tàn hiện rách tơi.
Bản Giốc cắt dâng khôn lấy lại,
Hoàng Sa đã mất ngỡ đùa chơi.
Hoa Nam tình báo sang xâm lược,
Dân tộc suy vong khó đắp bồi.
2008/Hồ Công Tâm
(Bài Họa2) Nhắn Anh Thợ Giỏi
Bớ trời hãy ngó xuống mà coi,
Nhở thấy nhà tôi đổ chớ cười.
Mái ngói sâu ăn chênh lệch vẹo,
Đòn dông mọt khoét nát nhàu tơi.
Khốn thay! thằng chủ, rượu ngon xỉn,
Thảm quá! con hầu, chất cấm chơi.
Trùng hủi thừa cơ vung búa đục,
Nhắn anh thợ giỏi đến tu bồi.
ĐôngThiênTriết. Nov 26/202
(Bài Họa 3)
VỊNH BỨC DƯ ĐỒ RÁCH
Dư đồ một bức thử nhìn coi,
Kia núi nọ sông khá nực cười.
Bản Giốc giờ đây đành chịu mất,
Nam Quan ải đó thảm buồn tơi !
Là do bán nước cầu che chở,
Cũng bởi dâng Tàu phủ phục chơi !
Các đảo Hoàng Trường chung thế ấy…
Giang sơn nước Việt khó vung bồi !
Liêu Xuyên