Thơ Trào Phúng

VỊNH ÔNG GIÀ GÂN

VỊNH ÔNG GIÀ GÂN
Xế chiều, ngại tối, mắt nhem mờ,
Khốn nỗi đêm trường nhỏ cứng đơ.
Mỗi tháng soi tim đo máu mỡ,
Hằng ngày uống thuốc trị gan xơ.
Me chua mới thấy là tuôn dãi,
Gái đẹp vừa trông đã dựng cờ.
Đừng tưởng già này không húp cháo ?
Cho xem, sao lại hỏng cho sờ ?
ĐôngThiênTriết /Arp/5/2012.
làm dùm ông bác hàng xóm, sau khi nghe
ông bật mí tâm trạng lúc tuổi già của ông.
Họa bài “Ông già gân”
DỞ RA SỜ
Bên nhau say đắm dưới đèn mờ
Ấy “nó” trở mình nghe cứng đơ
Ngón tóc cứ may sương đủ sáo
Cột này mãi vắt vẫn còn xơ
Tay ngà ve vuốt dương lông lốc
Lưỡi ngọc rà rê chạy có cờ
Hấp tấp quạng quờ bung nút mạnh
Ngắm xong chỉ muốn… dở ra sờ

Nguyễn Hữu Tân
SQ xin phụ họa vui cùng ĐTT và NHT. Chào 2
vị thi huynh. Chúc khoẻ đừng làm “Ông già gân”.
ĐỤNG  VỚI  SỜ
 Dưới ánh đèn khuya tỏa bóng mờ
Đụng hoài “nhỏ ấy” cứ ngay đơ
Nhũng mềm nhảo nhẹt như chùm thịt
Cưng cứng trơn tru tựa mướp xơ
Miệng lưởi rà rê già lạng quạng
Chân tay ve vuốt trẻ dựng cờ
Tưởng đời chỉ nước chờ vô hộp
Mà lại tìm vui…. đụng với sờ.

Song Quang

Leave a Reply

error: Content is protected !!