Thơ Tự Do

Xuân Hạ Thu Đông

XUÂN HẠ THU ĐÔNG
Mùa Đông Hoàng Liên Sơn lạnh lắm
Tù Miền Nam lạnh bất kham
Lạnh buốt óc, nhức tim
Suốt đêm trường ngồi tựa cột run rẩy
Mơ màng thiêm thiếp lúc tàn canh
Đỉnh Fansipan tuyết trắng một màu

Mùa Xuân tới

Hoa ban nở trắng khắp núi đồi
Lòng người tù rạng rỡ
Đi vào cõi Thiền
Quên hết đói lạnh, vong thân
Mùa hè Trường Sơn nóng cháy thịt
Cột kèo tre nứa nổ bom bóp
Gió lào thổi qua khe núi như thổi lửa
Người tù già hen suyễn tựa song sắt thở phì phò
Gã tù trẻ trăn trở mơ màng
Quê nhà Miền Nam, một Thầy Thơ trong vắt
Cội trâm già trĩu trái, sắc tím ngắt, vị ngọt ngào

Mùa Thu Trường Sơn trời u ám

Dòng suối A Mai dịu dàng róc rách
Xuôi dòng ra Bến Ngọc
Buổi chiều tà nắng vàng hoi hóp
Khói cơm chiều nhà ai vờn mái rạ
Gã tù trẻ thê thiết nhớ nhà
Nguyễn Nhơn

Leave a Reply