Thơ Lưu Trữ (Dòng Thơ Tiêu Biểu)

Dòng Thơ: Đỗ Quý Bái

Bài họa 4
Đông Thiên Triết Ôi!
Đừng Chán Đời Vội
Sao lại ví thân với cánh bèo?
Lên ghềnh dẫu khó gắng mà leo!
Cho đời biết mặt tay hùng lược.
Tài trí nam nhi há chịu nghèo.
Đừng vội nản lòng Thiên Triết ơi!
Còn thi phú được ấy là lời.
Cứ coi bè bạn như thân kỷ,
Tốt xấu không lo mặc vận trời.
Cứu vật rồi ra vật trả ơn,
Cứu người ta giữ lấy lòng nhơn.
Hồng nhan tri kỷ huynh nào thiếu,
Chớ ngại đêm nằm đắp chiếu đơn.
Ha Ha Hi Hi
LTĐQB. 29/9/2011
https://dongthientriet.com/2021/11/vbxh-nhan-cung-nguoi/
(Bài Họa 4)
THEO GÓT THA NHÂN HỌA Ý THƠ
TÔI XIN HỌA BẠN BẠN ĐÂU NGỜ
HƯỞNG LẠC VỚI NÀNG THƠ

Một nghiên một bút một trang thơ

Cứ đọc từ từ khỏi rối tơ
Chẳng phải vội vàng sinh ác mộng
Không nên lơ đãng bỏ cơn mơ
Giữ sao khỏi mất niêm sau luật
Gìn kỹ nào lo hội trước cơ ?
Viết lách kỹ càng đừng hốt hoảng
Tha hồ hưởng lạc với nàng  thơ
LTĐQB
(VBXH) Cảnh Nhàn
Đoạn Trường Ngâm Khúc
Riêng tặng bạn ta BS Phạm-Đình Bách
về trời tại Tân Uyên
Bến Thủ Thiêm đêm trường bó gối
Gác cần câu gặm mối sầu miên
Buồn cho thế cuộc đảo điên
Biết cùng ai tỏ nỗi phiền xa quê .
Tiếng địch đâu thảm thê vọng lại
Thêm não nùng tê tái hồn ta
Đầy sông máu lệ chan hòa,
Vầng trăng vàng úa thẩn thơ u hoài.
Thuyền mấy lá như loài ngạ quỷ
Dạt sóng sâu rền rĩ trong sương…
Dõi theo tiếng địch Trương Lương,
Sao khuya leo lét đưa đường cầu rêu.
Tới thuyền khách tiếng tiêu chưa dứt,
Lặng ôm cần đứng chực ngoài khoang.
Tiêu đâu trổi khúc đoạn tràng…
Nghe ra bạc mệnh Kiều Nương khó bì.
Sao ta thấy bờ mi ướt thấm,
Vì lệ sầu, hay đẫm sương đêm ?
Âm thanh da diết triền miên,
Bỗng dưng chợt nức nở lên, rồi ngừng.
Thời gian thoáng như ngưng đọng lại,
Và tiếng mời êm ái vọng ra :
“Sáo đang rền rĩ thiết tha,
Tự dưng khúc mắc như là hụt hơi.
Hẳn có khách tới chơi trước cửa,
Xin thứ cho lỗi chửa rước mời.
Ghe nghèo mui lá tả tơi,
Mong rằng khách chẳng ngại ngồi cùng ta”.
-Vừa mạo muội nghe qua tuyệt khúc,
Hân hạnh thay diễm phúc nào tày ?
Cho hầu đàm đạo càng hay,
Nhạc buồn nghe trọn khúc này được chăng ?
– Nếu khách chẳng chê rằng rầu rĩ,
Cũng xin chiều nhã ý vài hơi-.
Tay thần rung vuốt nhặt lơi,
Không gian phút chốc ngập lời oán than.
Nghe chua xót bầm gan xé ruột,
Nghe thảm sầu tê buốt óc tim.
Nước cau mày lệ im lìm,
Trăng tà ảm đạm khuất chìm trời tây.
Gió gây gấy chở đầy nuối tiếc,
Mây bàng hoàng đặc sệt hờn căm.
Trầm như ma rú cõi âm,
Cao như trời thẳm bặt tăm phi thuyền.
Giốc trủy vũ ré lên nức nở,
Đồ rê mi rung vỡ sao khuya.
Trăng sông sương muối ủ ê,
Hàng dừa hiu quạnh lê thê dâng sầu.
Ai ngăn nổi rầu rầu nét mặt
Khi điệu buồn lan khắp sơn khê ?
Tiêu thiều như đoạn như chia…
Chủ nhân ngưng sáo tái tê thở dài.
Dáng phong nhã u hoài thêm lịch,
Vẻ trầm tư tĩnh mịch càng ưa…
Bâng khuâng như chợt tỉnh mơ,
Tựa thân trượng trúc thẫn thờ đứng lên :
“Xin tha lỗi ! Vô duyên thái quá !
Biết lấy gì khuây khỏa khách đây ?
Quen tay tấu mãi khúc này,
Mong rằng khách chẳng nỡ rầy chủ nhân”.
Được thưởng thức đã hân hạnh lắm,
Chỉ tiếc là quá chậm gặp nhau.
Cũng may đồng khí tương cầu,
Đồng thanh tương ứng điệu sầu thiên thu .
Có điều lạ dường như tuổi tác,
Của chủ nhân mới trạc đôi mươi.
Sao tiêu âm quá chán đời,
Nghe như luyến tiếc hồn người thác oan.
Thêm chứa chất muôn vàn cay đắng,
Như Tiệm Ly khóc vắng Kinh Kha…
Đã buồn thế sự can qua,
Lại đau trí lớn hải hà chưa xong…
Thực phức tạp khó lòng mô tả,
Ước được như Tư Mã Giang Châu
Lắng tai nghe cạn niềm sầu
Hẳn là ý hợp tâm đầu cũng nên.-
– Ôi ! phải đâu gần đèn hóa quáng !
Tài Tử Kỳ xứng đáng tri âm !
Tiêu thanh tức tưởi âm thầm,
Quả nhiên có chút bận tâm phổ vào.
Khách đã hỏi lẽ nào không đáp :
Tuổi hăm lăm gốc gác Quy Nhơn.
Từ lâu gậm nhấm căm hờn,
Những mong nối gót giang sơn anh hào.
Gương Nguyễn Huệ nêu cao trước mặt,
Mười lăm năm luyện tập chân thân.
Trau dồi thế võ câu văn,
Quyết chờ đợi dịp xả thân cứu đời.
Mười sáu tuổi tới lui đại học,
Lấy chân thành chọn lọc anh em.
Toàn phường lừa dối đảo điên,
Túi cơm giá áo nhỏ nhen tầm thường.
Cả thế hệ trên đường thoái hóa,
Đầy những quân mèo mả, gà đồng.
Nói thì như rắn như rồng,
Làm không đáng một, kể công gấp mười.
Y dược chỉ là nơi trốn lính,
Luật văn thêm lỉnh kỉnh con buôn.
Thầy trò kèn cựa buồn nôn,
Đốt đèn lên kiếm khó còn một ai.
Như hải âu lạc loài mặt đất,
Cánh lê thê khôn cất mình bay.
Ba năm mặt dạn mày dày,
Bảng vàng tên dự mà cay đắng lòng.
Đã thử nhẩy vào vòng chính trị,
Kém bạc tiền nói dễ ai nghe.
Mấy lần vào nhóm vô phe,
Gập toàn một giống gà què quẩn quanh.
Ăn cắp vặt tay nhanh như cắt,
Miệng bô bô óc đặc cán mai.
Dăm câu lý thuyết ngoại lai,
Nói như con vẹt, nhơi hoài tựa trâu.
Lãnh tụ ma đòi bầu trên trước,
Đảng viên ranh kiếm được mươi ngoe.
Tinh đồ sỏ lá ba que,
Dân sinh, quốc kế miệng khoe rầm trời.
Động vời tới ngó ngôi khanh tướng,
Ngồi ít lâu xơi chướng bụng lên.
Lẻn ra ngoại quốc nằm yên,
Nước non đảng phái đắm chìm mặc ai.
Lại lắm kẻ chỉ tài chửi Đổng,
Cứ làm như Thánh Khổng phục sinh.
Suốt năm đòi hỏi chính danh,
Nhưng luồn cổng hậu lại nhanh nhất đời.
Chẵn một năm thử coi nhẵn mặt,
Ngẫm thế tình đau thắt ruột gan.
Chưa đành bó gối nằm khan,
Hành nhân quyết định thử làm coi sao ?
Trường Võ Bị nhập vào binh nghiệp,
Mộng vẫy vùng tô đẹp sử xanh.
Mới hay rốn biển tăm kình…
Bạn bè còn kẻ tinh minh hơn đời.
Bàn cùng ta tạo thời dựng thế :
Tài lược thao há để một mai ?
Gươm thiêng dưới ánh nguyệt mài,
Sắt son ước hẹn một lời đồng tâm.
Ôm chí cả âm thầm sớm tối,
Tính thời cơ xoay đổi sơn hà.
Thực tâm phục vụ quốc gia,
Há làm lãnh tụ mới là anh minh ?
Gương Ký Con liệt oanh còn đó !
Nước Nhựt kia nhờ có Hắc Long.
Sắt son vì nước một lòng,
Luôn luôn thế giới đứng trong ngũ cường
Nay gặp buổi kỷ cương lộn đảo,
Nếu không lo cảnh cáo gian phị
Tham giầu bán nước thiếu chi ?
Giống nòi Hồng Lạc dám đi theo Hời…
Tuy chính phủ học đòi pháp trị,
Vẫn còn người ngủ kỹ cầu an
Lấy ai vị nghĩa diệt thân ?
Chờ khi nước đã tới chân muộn rồi.
Cần phải gấp thế trời hành đạo.
Quét sạch loài cầy cáo gian manh
Sao cho xã hội mạnh lành
Sẽ quay về ẩn non xanh hưởng nhàn…
Sau hai năm luận bàn rõ kỹ
Cùng ra trường mỗi kẻ một nơi
Bạn ta góc biển ven trời
Quyết vì Lạc Việt tạo nòi Kinh Kha
Ta cũng gắng vào ra thuyết phục
Mong anh em tâm phúc thêm đông
Cánh bằng rợp mát non sông.
Dân đen che chở thoát vòng dầu sôi
Xuân Mậu Thân mới rồi cùng hẹn
Về Cố Đô chuốc chén thề bồi
Ghi tâm khắc cốt một lời
Mượn câu Sát Đát diệt loài sói lang.
Tám anh em trong khoang thuyền nhỏ
Soạn chương trình nghị sự hẳn hoi
Cao đàm hùng biện đủ lời
Định xong kế hoạch thì trời lập xuân .
Bạn ta vốn “Sáo Thần” nổi tiếng
Nâng đồng tiêu vui miệng vài hơi,
Long ngâm trầm bổng tuyệt vời
Như thôi thúc cả giống nòi vùng lên :
Hịch Tướng Sĩ vang rền núi Ngự
Cáo Bình Ngô chấn vỡ sông Hương
Âm ba lồng lộng phi thường,
Nghe như cả một đại dương chuyển mình…
Đang giữa lúc vô tình nào biết
Trẻ Tạo kia ganh ghét người tài
“Hùng Tâm” trổi chửa hết bài
Đì đùng súng giặc khắp trời nổ vang .
Anh em đang bàng hoàng lúng túng
Hỏa tiễn đâu rớt trúng ven thuyền
Xót xa thay bẩy bạn hiền !
Tang bồng chưa thỏa
quy tiên cả rồi !
Tùng lúc sắp ra người thiên cổ,
Gượng đua tiêu nhắn nhủ qua loa :
“Bách lo bồi đắp sơn hà,
Sao cho trọn vẹn là ta vui lòng.
Còn đây chiếc sáo đồng kỷ vật
Sẽ là nơi ủ ấp hồn ma !
Mỗi khi tưởng nhớ đến tạ
Trổi lên dăm khúc ắt là gặp nhau”.
Ta nằm lặng lòng đau như cắt,
Nhìn bạn mình nhắm mắt xuôi tay
Bẵng quên nửa ống chân này
Đã theo miếng đạn vụt bay đâu rồi .
Để từ đó sống đời tàn phế
Khắp sông hồ kiếm kẻ đồng tâm…
Đến nay đã chẵn ba năm
Biển đời như bặt bóng tăm ngư kình.
Đêm thanh vắng, buồn tênh ngao ngán
Đành đem tiêu lọc gạn thanh âm
Trổi vài vần điệu xa xăm
Chiêu hồn cố hữu mà căm trời già
Tiêu âm đã xót xa não nuột
Tâm sự thêm tê buốt khối sầu
Anh hùng vận bĩ càng đau
Thương ai lã chã lệ châu hai hàng.
Bút cùn ghi Đoạn Tràng một khúc
Mong thế nhân trong đục tỉnh say
Soi gương tự ngắm mặt mày
Sao cho dân Việt đỡ cay đắng lòng
Lạc Thủy Đỗ Quý Bái

——————-

TRẰN TRỌC
Đêm qua trằn trọc không an giấc,
Nghĩ vơ, nghĩ vẩn, nghĩ liên miên.
Sáng dậy gối chăn còn ứa lệ,
Đời người sao lắm nỗi ưu phiền
********
Vắt tay lên trán suốt đêm qua,
Càng nghĩ lòng càng thấy xót xa
Sáu chục năm dư rời đất Tổ,
Ba trăm tháng lẻ biệt quê Cha
Hương Sơn nghe tích thêm thương nước,
Quan Sứ nhìn tranh lại nhớ nhà.
Cha Mẹ về trời khôn vuốt mắt,
Nước nào rửa sạch hận lòng ta ??
8/2007
Lạc Thủy ĐQB.
———————————————————————–
Đơn côi đâu phải chỉ riêng già
Tuổi trẻ quạnh hiu cũng có mà
Xin đọc trường thiên tôi viết dưới
Để thông cảm cảnh với người ta !
trân trọng
LTĐQB
ĐƠN CÔI
Giải Tao Đàn Bạch Nga
do của báo Phổ Thông
nhà báo Nguyễn Vỹ trao
năm 1964 tại nhà hàng
Thanh Thế .
Tôi là kẻ đơn côi từ tấm bé :
Ba tuổi đầu lìa mẹ ở nhà chung …
Nhìn con thơ níu áo hãi hùng
Mẹ tắc nghẹn không thông lệ tủi .
Giữa bốn tường vôi ,một thân thui thủi ,
Tôi lớn dần như nỗi buồn đau .
Mình mẹ tôi nắng dãi .mưa dầu .
Thân góa bụa âu sầu tức tưởi
Chợ sớm chợ chiều long đong hai buổi .
Một thân cò lặn lội dám kêu ai ?
Đòn gánh tre chai đá cả bờ vai
Vẫn chưa đủ đón tôi về sum họp .
Tôi chờ mẹ như thờn bơn thoi thóp
Trên cát vàng hoi hóp đợi cơn mưa .
Dì phước già đâu hiểu tuổi thơ ,
Cứ bình thản lướt qua như chiếc bóng ,
Chẳng đếm sỉa đến tia hy vọng
Của đứa con mong ngóng mẹ yêu ,
Bỏ mặc tôi khóc ngất mấy trăm chiều …
Hồn ủ rũ tiêu điều năm lại tháng .
Tôi thao thức có đến ngàn đêm trắng ,
Mặc hồn đau lẳng lặng thiếp vào mơ
Ngược thời gian tìm lại thủa xa xưa
Để tỉnh giấc bơ phờ như liễu rũ .
Mẹ tôi vẫn ngược suôi lam lũ ,
Cố chắt chiu dành đủ đón tôi ra .
Ba ngàn ngay đằng đẵng xót xa
Mới thấy lại lều xưa xóm cũ ,
Mới thấy lại hàng rau luống củ
Với mẹ già ít ngủ ít ăn .
Trán mẹ tôi nhung nhớ nỡ vò nhăn
Cho mắt đẹp nặng hằn niềm u uẩn
Tóc mẹ đen thời gian tô sắc phấn ,
Môi san hô tủi phận bạc mầu son .
Mũi dọc dừa lệch vẹo héo hon
Đôi má phân trơ còn đôi giếng lệ .
Chiếc lưng thon cõng tôi ngày bé
Thua gió mưa lặng lẽ cúi cong cong …
Ghì mẹ hiền tôi siết chặt vô lòng
Nghe sung sướng dòng dòng lên khéo mắt
Mà cầu nguyện với giọng tim se thắt :
“Mẹ hiền ơi chớ bắt con xa !
Phận hẩm hiu con đã mất cha ,
Xin chớ để vào ra côi cút mãi ,
Hãy cho con trồng khoai vỡ bãi ,
Hãy cho con sống lại thủa thơ ngây ,
Hãy cho con gần mẹ suốt đem ngày
Để xoa trán ,bóp tay khi mẹ mệt …
Tôi cố nói nhưng nói sao cho siết
Những nhớ nhung da diết chín năm trường .
Mẹ tôi cười : rào rạt niềm thương .
Tôi chợt thấy thiên đường hé mở …
Có ngờ đâu mừng chưa kịp thở .
Tây về làng đổ vỡ theo ngay ,
Khắp xóm thôn bom nổ đạn bay
Đình làng đó ngập thây vô tội .
Chốn thâm nghiêm đầy bầy lang sói .
Dân về Tề có lỗi gì đâu ?
Mà già nua bể trán bươu đầu
Mà trai trẻ từng xâu bia đạn
Mà khắp làng máu đào lênh láng ,
Cảnh thảm sầu u oán mờ sương .
Tả sao cùng tang tóc thê lương
Lũ Bạch Quỷ đầy đường reo rắc ….
Thế là xong tan tành mộng ước .
Đành lìa quê cất bước ra đi .
La Tinh ơi ! tuy phải xa mi ,
Lòng ta vẫn hướng về sông Đáy !
Xuống Hải Phòng bỏ nương bỏ rẫy ,
Mẹ tôi buồn róc ráy hình dong
Đã bao phen leo cổng trường Dòng
Về thăm mẹ cho lòng thêm cay đắng .
Phục Sinh tới bệnh người thêm nặng .
Không chờ tôi lẳng lặng về trời
Ôi Giê Su lẽ sống muôn đời !
Sao nỡ bắt mẹ tôi khuất bóng ?
Xe tang nát ngựa già lóng cóng
Bỏ mình tôi lạc lõng giữa tha ma .
Màn mưa buồn dăng lệ xó xa
Nấm đất đỏ nhạt nhoà theo tiếng nấc ,,,
Tôi thờ thẫn bước cao bước thấp
Nghe oán sầu toả khắp chân thân .
Trời mang mang gió thảm mạnh dần ,
Theo tiếng cú tôi lần về xóm lạnh.
Đêm đêm dõi sao rơi lấp lánh ,
Nghe từ quy cô quạnh điếng hồn ,
Tôi lang thang cánh vạc cô đơn ,
Nhìn đom đóm chập chờn quanh mộ mẹ
Mà nhỏ lệ tủi hờn lặn lẽ
Lắng nghe lòng rầu rĩ heo hón
Thả hồn theo điệu sáo nỉ non
Tưởng tượng tiếng gọi con từ đáy huyệt .
Não nùng chưa mây tan trăng khuyết .
Côn trùng kêu da diết có chi đâu ….
Muôn phương trời một niềm đau .
Xin phó thác kiếp sâu cho sóng gió …
Ôi mẹ trùng dương ! Đàn con thủy thủ !
Tuy bèo mây há nỡ xa nhau ?
Đời lênh đênh mặt nước boong tàu ,
Tôi vẫn chưa quên mầu tang tóc …
Non nước chia hai quê người đơn độc .
Ghé Saì gòn lăn lóc kiếp phong sương .
Đã tưởng mình dày dạn niềm thương .
Ai hay lại vấn vương khổ lụy ….
Tôi gặp nàng ,người em gái bé
Tóc vương sầu cửa bể chiều hôm ,
Mắt xa xôi hải đảo mây vờn
Môi thắm ráng hoàng hôn góc biển .
Vóc Ngư Nữ sóng xanh ẩn hiện,
Vẻ não nùng khói quyện bình minh ,
Nàng yêu tôi với cả chân tình …
Tôi vẫn kiếp bồng bềnh sóng biếc .
Sớm Bến Hải .Tối Cà Mau biền biệt
Ngàn trùng xa tha thiết nhớ thương về :
Ôi ! nếu mình chỉ có ngày đi !
Chắc vợ nhỏ tái tê chua xót lắm …
Có ngờ đâu trời ơi ! Cay đắng !
Nào phải tôi tàu đắm ,thuyền chìm ?
Mà là nàng , người vợ chính chuyên
Đã một sớm băng miền Cực Lạc
Ngày tôi về cỏ cây xơ xác ,
Mái nhà tranh…… rong rác vương đầy
Theo lối mòn thất thểu lên đây
Nhìn nắm đất nằm ngây không mộ chí ,
Tôi chết lặng trong chiều quạnh quẽ
Để nghe mình rên rỉ tiếng côn trùng
Ôi ! trời cao ,Ôi ! biển rộng mênh mông
Lấy chi vá mảnh lòng tan nát ?
Định mệnh ơi ! Định mệnh ơi ! tàn ác !
Chẳng cho tôi liệm xác em yêu !
Còn bắt tôi ủ rũ tiêu điều
Như lau lách đìu hiu bên mộ địa .
Thế là hết ! lấy ai chia sẻ
Nỗi đau thương cho kẻ mất nguồn yêu ?
Khóc mẹ già nước mắt đã khô nhiều
Còn máu lệ chiều chiều thương vợ nhỏ :
Hồn âm u ! đồng hoang em có sợ ?
Hãy nghe anh nức nở vọng về đây
Có sóng sầu rền rĩ đêm ngày
Có bè bạn nước mây u ám .
Có sóng nhạc trùng dương ảm đạm
Hòa nhịp lòng thê thảm lời anh :
“Đôi ta lên thác xuống ghềnh
Lấy ai đứng mữi cho anh chịu sào ?” (*)
(*) Ca dao
LTĐQB

Leave a Reply