Tên Vũ Nhôm kia bị bắt về, Cười ruồi dân chúng đếch khen chê. Vì bầy quan lại ăn dơ bẩn, Mà lũ cùng đinh sống tái tê ! Đã hổ diệt ruồi quân dại khuyển, Lừa thầy phản bạn đám hèn kê. Miếng mồi chung đỉnh chia nhau đớp… Thếđảng tang thương đã cận kề !
Thu tàn gió động nước trong hồ, Mặt đất đầy phơi những lá khô. Hoa úa héo hon sầu khắp bãi, Cỏ vàng tơi tả rũ bao bờ. Heo may lành lạnh trời xanh thẳm, Ngàn liễu đìu hiu sắc xạm lơ. Đông đã chực chờ mang giá buốt… Tuổi già tê tái rét đời xô !
Liêu Xuyên
VỊNH BỨC DƯ ĐỒ RÁCH
Dư đồ một bức thử nhìn coi, Kia núi nọ sông khá nực cười. Bản Giốc giờ đây đành chịu mất, Nam Quan ải đó thảm buồn tơi ! Là do bán nước cầu che chở, Cũng bởi dâng Tàu phủ phục chơi ! Các đảo Hoàng Trường chung thế ấy… Giang sơn nước Việt khó vung bồi !
Nón cối ban cho chẳng tính tiền, Ấy còn ưu ái tặng đưa riêng. Diễn đàn ghét bạn… tuôn chanh ớt, Thơ phú láo người… tạt dấm riềng ! Nào bão theo Tàu… la tới tấp, Lại cho mê Cộng… nói quàn xiên ! Bùi hèn cũng quyết nâng làm chủ… Chê bậy người cười quả lũ điên !
Đêm thu văng vẳng điệu phong dao, Gió nhẹ vờn đưa giữa trúc đào. Dừng gót phong trần bên dốc suối, Ngắm mây đỉnh núi thắm trời sao. Chung trà chén rượu cười trăng sáng, Bút hoạ câu thơ tả thác cao. Lửng thửng trở về nơi gác nguyệt… Lòng nghe vui thú tiếng nai chào !
Liêu Xuyên
TƯ TRÀO TUỔI BẢY CHÍN… Bảy Chín, Ngọc Hoàng lại ký trao, Rằng thôi, giờ dứt sóng ba đào. Im lìm cậu bé nằm yên chỗ, Tê tái cột buồm chịu gãy phao! Nàng Cúc mợ Mai xem thấy chán, Quần hồng áo tía hết làm cao. Cũng đành vui với câu thơ phú… Thế ngoại thần tiên gởi mộng vào!
Thấy Phật trong chùa muốn tịnh tu, Cầu oan trái dứt hết thâm thù. Nhưng buồn nhân thế mê danh lợi, Rồi trách người đời né sĩ phu ! Trần thế hổn mang đầy kẻ khóc, Địa cầu bấn loạn vắng lời ru ! Trời Nam đang sợ vòng tao loạn… Dân Việt lòng luôn muốn viễn du !