Nửa khuya tỉnh giấc tựa bao lơn, Thức, ngủ làm sao cứ chập chờn. Một tiếng chim gù cơn gió lạnh, Nửa vành trăng khuyết bóng mây vờn. Bạn thân bốn biển còn không đó, Nỗi nhớ bao năm phỏng có sờn. Lã Vọng ngày xưa ngoài tám chục, Vẫn còn đủ sức cứu giang sơn.